KẺ VƯỢT THỜI GIAN - Trang 86

sạch bọn khốn nạn đang kêu gào tuyệt vọng chung quanh. Nhưng tôi dằn
lòng xuống. Ngọn đồi, như tôi đã kể, giống một hòn đảo nhô lên giữa rừng.
Từ đỉnh, qua lớp khói mờ, tôi bắt đầu nhìn ra tòa lâu đài sứ xanh ở phía xa,
và từ đó định hướng tòa sư tử trắng. Để mặc những tên Morlock còn sống
sót loạng quạng kêu la, khi trời đã sáng hơn, tôi bó một mớ cỏ vào hai chân,
khập khiễng đi giữa những tro bụi và những thân cây đen vẫn còn âm ỉ cháy
bên trong, về nơi dấu chiếc máy thời gian. Tôi đi rất chậm, vì đã kiệt sức,
chân lại đau nhức như què, và vì bị ám ảnh ghê gớm bởi cái chết rùng rợn
của Weenạ Cái chết của nàng lúc ấy là một bất hạnh không chịu đựng nổi,
giờ trong căn phòng quen thuộc này chỉ còn như nỗi buồn vương vấn sau
giấc mơ khuya hơn là một mất mát đã thực sự xảy ra. Nhưng buổi sáng đó,
nó đẩy tôi trở về với cảm giác của một kẻ cô độc - cô độc ghê người. Tôi
bắt đầu nhớ đến căn nhà này, đến lò sưởi ấm, đến một số người trong quý
vị, và những nỗi nhớ đó kèm theo một ao ước xót xa.

"Nhưng, trong khi đi trên những lớp tro còn nhả khói dưới bầu trời ban

mai rực rỡ, tôi khám phá rằng trong túi tôi vẫn còn vài que diêm lẻ. Chắc
hộp diêm trước khi mất đã bị hở để những que diêm này rớt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.