đanh và gấp gáp. Trong khi chờ đợi, chị ta mở túi xách, lấy ra một mẩu giấy
và một cây bút chì để tính tiền trước, rồi lấy từ trong túi ra, kể cả tiền ‘boa’,
đặt trước mặt. Lúc đó, bồi bàn bưng đồ ăn đến và chị ta bắt đầu nuốt hối hả.
Trong lúc chờ món tiếp theo, chị ta lấy bút chì và một tờ báo có đăng
chương trình phát thanh trong tuần từ túi xách ra. Với vẻ tập trung cao độ,
chị ta đánh dấu hầu hết các buổi phát. Vì tờ báo có đến mười hai trang, chị
ta phải tiếp tục công việc đó một cách tỉ mỉ trong suốt bữa ăn. Khi tôi đã ăn
xong, chị ta vẫn còn say sưa đánh dấu. Rồi chị ta cũng đứng dậy, khoác
jaquette vào với động tác giật như một cái máy, rồi đi. Vì rảnh rỗi, tôi cũng
ra ngoài và đi theo chị ta một đoạn. Chị ta đặt chân lên lề đường và bước đi
rất nhanh và dứt khoát, không nhìn ngang, không ngoái lại. Cuối cùng, tôi
bị mất dạng chị ta và đi chậm lại. Tôi nghĩ chị ta là người lập dị, nhưng rồi
quên ngay.
Khi về đến cửa và quay ra, tôi đụng ông già Salamano. Tôi mời ông vào
nhà, và ông ấy thông báo là con chó mất thật rồi, vì không có ở khu nhốt gia
súc lạc. Những người phục vụ ở đó nói có lẽ nó bị xe cán chết rồi. Ông già
hỏi liệu có thể biết được gì nếu hỏi ở đồn cảnh sát hay không, và người ta
trả lời rằng ở đó họ cũng không biết được gì đâu, vì ngày nào cũng có chó
mèo lạc. Tôi bảo ông già là ông ấy có thể kiếm con chó khác, nhưng ông ấy
có lý khi nói với tôi rằng ông ấy đã quen với con này rồi.
Tôi ngồi xổm trên giường, còn Salamano thì ngồi trên chiếc ghế cạnh
bàn, đối diện với tôi, hai tay đặt trên đầu gối. Ông ấy nhìn cái mũ phớt của
mình và lẩm bẩm gì đó phía sau hàng ria mép ngả vàng. Tôi đã thấy hơi sốt
ruột, nhưng không dám bảo ông ấy về và không dám đi nằm. Để khỏi im
lặng, tôi hỏi ông ấy về con chó. Ông ấy nói ông ấy ở với nó từ khi bà vợ
ông ấy mất. Ông ấy lấy vợ khá muộn. Khi còn trẻ, ông ấy rất muốn làm
diễn viên kịch. Thời còn đi lính, ông ấy đã tham gia đội kịch của trung
đoàn. Nhưng rồi ông ấy lại chuyển sang ngành đường sắt và không hối tiếc
gì, vì bây giờ cũng có được chút lương hưu. Ông ấy sống với vợ không
hạnh phúc, nhưng đã quen sống với nhau, nên khi bà mất thì ông thấy rất cô
đơn. Khi đó, ông ấy hỏi một người từng là đồng ngũ để xin một con chó
con. Ông ấy phải cho nó bú sữa bình. Nhưng vì đời chó ngắn hơn đời