KEM ĐÁ - Trang 120

Nhưng Satoshi không phải đang dạy tôi. Tuy ánh mắt hướng về tôi,

nhưng nếu định chỉ trích lỗi đọc sai của tôi thì chắc chắn cậu ta sẽ lên
giọng phê phán thậm tệ hơn nhiều. Có thể thấy là Satoshi đủ lấy tôi
làm bia để nhắc khéo Ibara. Đúng là sự giữ ý rất kiểu Satoshi, có vẻ
tinh tế mà lại vụng về. Tôi không định giúp đỡ cậu ta, nhưng vẫn thắc
mắc thêm:

“Tớ cũng học chữ Hán mười lăm năm rồi chứ bộ, chưa từng thấy

chữ viết tắt nào như này cả!”

“Đương nhiên. Vì đây cũng là ‘mốt’ đấy. Chữ ‘đấu’ là chữ viết tắt

rất thịnh hành vào khoảng ba mươi năm trước, khi những văn bản kiểu
như này được viết tràn lan. Mà kể cả bây giờ vẫn có thể bắt gặp đấy,
hình như bọn Yakuza cũng sử dụng nữa.”

Ra vậy, nếu kể ra những chữ viết tắt bây giờ…, kiểu như, “mong

anh giúp đỡ”

*

. Xưa thật. Vừa xưa, lại còn khang khác thế nào.

Rồi Satoshi lẩm bẩm bổ sung thêm:
“… Nhưng, tập san này… Tớ cảm giác như là đồ nhái.”
Ibara phản ứng, bằng một giọng gai góc:
“Đồ nhái? Ý cậu là sao?”
Trước sự chất vấn đó, Satoshi trề môi lí nhí. Lúc nào cũng tự tin đầy

mình đến mức sẵn sàng đấu khẩu như Satoshi mà để lộ vẻ lúng túng
như gà mắc tóc thật hiếm có.

“Không, tớ không có ý nói tài liệu này là đồ giả.”
“Dĩ nhiên. Thứ nhất, tập san mà cũng có đồ thật đồ giả hở?”
“Không phải là bản thân tài liệu đâu. Ấy, nói thế nào thì được nhỉ?

Tức là, người viết bài này, không phải là người đã tham gia hoạt động
thật. Mà là người ta nhìn vào phong trào hoành tráng của trường đại
học hay của gì đó, thấy lôi cuốn và đã viết nên đoạn văn này. Tớ cảm
giác như vậy. Giọng điệu của nó cứ như kiểu sáng tác sao sao ấy…”

Tôi hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.