KEM ĐÁ - Trang 143

Và nhận lại một câu trả lời đơn giản.
“Chị không có rảnh thế đâu! Bái bai!”
Cạch. Tút., tút…
Tôi đưa ống nghe ra khỏi tai và nhìn nó trân trân như một thằng

đần.

“………”
… Đ… đồ…
“Bà chị chết tiệt!”
Tôi quẳng ống nghe xuống. Máy điện thoại đung đưa rồi rơi cộp,

phát ra âm thanh to tướng. Cơn bực bội của tôi được nhân đôi. Đương
nhiên, tại bà chị tôi cả.

Tôi không nhớ lắm những gì chị tôi đã nói. Câu chuyện diễn ra nhanh,
tôi cũng không có thời gian xác nhận lại. Tuy nhiên, duy chỉ có ấn
tượng rằng chị tôi có thái độ tiêu cực đối với sự kiện thì vẫn còn hằn
rõ.

Tôi về phòng, nhảy lên giường, dốc ngược cặp để cho đống tài liệu

các thành viên câu lạc bộ Cổ Điển đã thu thập được rơi ra là tả. “Kem
Đá”, “Đoàn kết và tiếng súng chào mừng”, “Nguyệt san Trường
Kamiyama”, “Kỷ yếu 50 năm Trường THPT Kamiyama”… Và bức
thư của chị tôi gửi từ Istanbul vẫn đang nằm đó. Tôi đọc lại một lần
nữa dòng chữ vừa nãy, lần này với một tâm trạng khác.

“Nhất định mười năm sau, chị sẽ không nuối tiếc ngày hôm nay

đâu.”

Mười năm sau ư? Nếu như Sekitani Jun, chủ tịch câu lạc bộ ba

mươi ba năm trước, giờ vẫn còn sống thì có lẽ đã trạc ngũ tuần. Nếu
vẫn còn sống, liệu chú ấy có nuối tiếc thời học sinh không?

Chắc chắn không đâu, tôi đã nghĩ thế. Nghe theo tiếng gọi nhiệt

huyết của chính mình và của bằng hữu, vứt bỏ sự lựa chọn tiếp tục
cuộc đời học sinh, “anh hùng” Sekitani Jun không lý nào lại ân hận về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.