KEM ĐÁ - Trang 97

chuyện gì đó xảy ra với bác. Và câu trả lời bác ấy đã nói cho tớ biết, là
điều có liên quan đến câu lạc bộ Cổ Điển…”

Tôi cười. Mà không hề nghĩ tại sao Chitanda lại không cười.
“Tốt quá rồi còn gì! Là xong rồi đứng không?”
Trước câu nói đó của tôi, vẻ vô hồn của Chitanda biến mất, gương

mặt cô bỗng tối sầm lại. Nói bằng một giọng rất khẽ nhưng cảm giác
như nghẹn trong cổ họng:

“Nhưng, tớ không thể nhớ ra. Chỉ một chút nữa thôi mà, một chút

nữa thôi! Trí nhớ của tớ lại tệ thế này hay sao? Ngày hôm ấy, bác tớ đã
nói điều gì chứ? Ba mươi ba năm trước, đã có chuyện gì xảy ra với
bác ấy?”

Tiếng nghèn nghẹt nghe lạc đi, là do bệnh cảm hay do nước mắt?
Chitanda…
Tôi nói:
“Cùng tìm hiểu xem sao!”
Tôi nghĩ mình đã nói bằng một giọng không lạnh lùng.
Tôi nhận lại cuốn “Kem Đá - Số 2” từ Chitanda đang chìm trong

ánh chiều tà ngược sáng, trong đó có đoạn văn của ba mươi hai năm
trước. Trong đó viết về Sekitani - người đã đặt cái tên Kem Đá kỳ lạ
cho cuốn tập san, và về việc người anh hùng sẽ bị quên lãng.

Đây là cơ hội tốt. Là tia sáng chiếu rọi giữa mịt mù tìm kiếm. Nếu

Chitanda thực sự có thể lấy lại được quá khứ, thì manh mối không thể
là gì khác ngoài cái này, tôi hết sức tin tưởng như vậy.

Chính vì thế, tôi lại nói một lần nữa:
“Bọn mình thử tìm hiểu là được mà. Chuyện của ba mươi ba năm

trước.”

“Nhưng…”
Chitanda vẻ hoang mang.
“Người ta viết là ‘chúng ta không được nhớ’.”
Tôi thấy bất ngờ trước sự nhụt chí đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.