KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 169

Trên đường Lục Nguyên Đông lái xe trở về từ nhà họ Bạch, Vương Bảo
Nhi gửi tới một tin nhắn, là một tin nhắn cảm ơn. Lục Nguyên Đông nhấn
tắt điện thoại, không trả lời.

***

Thật ra Lục Hi Duệ cũng không biết chị Dư Kiều rốt cuộc có tới xem trận
bóng của nó không, nhưng mà hôm nay nó quyết định sẽ dùng cái bao đầu
gối chị Dư Kiều tặng để ra sân.

Lục Cảnh Diệu không hề hứng thú với trận bóng đá thiếu nhi này. Một đám
nhóc con vây quanh một quả bóng chạy tới chạy lui không hề có mục đích,
bình thường hết cả trận cũng không ghi được bàn nào.

Bởi vì như vậy, mặc dù anh cũng tới xem trận đấu hồi tháng ba của Hi Duệ,
nhưng cũng chỉ xuất hiện cho có. Trái ngược với những phụ huynh mang
băng rôn biểu ngữ la hét ầm ĩ, anh chỉ ngồi yên quan sát. Nhưng thể loại
khác người như anh lại gây chú ý nhất.

Cho nên nếu như hôm nay không phải vì biết Tần Dư Kiều sẽ đến xem trận
bóng của Lục Hi Duệ, Lục Cảnh Diệu cũng không thể có mặt ở khán đài
sân bóng trường tiểu học số hai được.

***

Lục Hi Duệ vẫn chưa ra sân, cúi đầu ngồi bên cạnh Lục Cảnh Diệu. Nó đã
mặc xong bộ quần áo thể thao, buồn thiu nghịch nghịch cái bao đầu gối,
thỉnh thoảng ngước mắt nhìn cửa chỗ cửa ra vào của khán đài.

Về phần Lục Cảnh Diệu thì lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không
nghển cổ trông ngóng cô gái kia như con trai, chỉ vô tình hay cố ý liếc nhìn
đồng hồ trên cổ tay, lành lạnh mở miệng: "Lục Hi Duệ, con mà còn nghoẹo
cổ lát nữa ra sân cẩn thận không đá bóng vào goal được đâu đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.