"Một người hát thì một người hát.” Lục Hi Duệ là một đứa trẻ không chịu
thua, cầm lấy mic trên bàn. Từ mic phát ra tiếng thở 'phù phù' của nó, sau
đó nó học theo giọng điệu của Giang Hoa ban nãy, nói với cô nàng thỏ:
“Chị thỏ, mở giúp em bài 'Quốc ca'.”
Quốc ca, quốc ca, quốc ca… Bạch Quyên muốn lăn ra cười.
Tần Dư Kiều đang định giành lại cái mic trên tay Hi Duệ, Lục Cảnh Diệu
khẽ chạm vào cánh tay cô, “Để cho nó hát đi, không sao đâu.”
Tần Dư Kiều gật đầu, sau đó đứng lên chỉnh cổ áo cho Hi Duệ. Động tác
này như mẹ với con, Lục Nguyên Đông yên lặng nhìn, trong lòng đã không
biết có cảm xúc gì.
Nhưng đối với Tần Dư Kiều mà nói, dù sao cậu nhóc Hi Duệ này thật sự
làm cô cảm thấy hãnh diện, đá bóng cũng tốt, ca hát cũng được. Hi Duệ đá
bóng rất giỏi, cô cũng hãnh diện. Còn hát quốc ca à? Cậu nhóc này hát
quốc ca mà còn lệch điệu, nhưng rõ ràng từng chữ, khuôn mặt nhỏ vô cùng
kiên cường bất khuất.
Bởi vì hát sai âm điệu nên mọi người đều cười ầm lên, Hi Duệ còn bé nên
lại càng cười thoải mái. Nhưng lúc Hi Duệ hát, nó cũng không quan tâm
người khác cười thế nào, dù hát không có giai điệu nhưng vẫn hát không sai
một chữ: “Đứng lên, đứng lên, đứng lên…
”
Lúc Hi Duệ kết thúc bài hát, Bạch Quyên cười sảng khoái nhất, cũng vỗ tay
vang dội nhất: “Tốt lắm tốt lắm, tham gia giọng ca hoàn hảo nhất định
giành được giải dũng cảm.”
"Cháu cảm ơn ạ.” Lục Hi Duệ buông mic ngồi xuống. Tần Dư Kiều kéo tay
Hi Duệ, lòng bàn tay của nó đã ướt đẫm, trong lòng vừa xót vừa đau, còn
có cảm giác tự hào và ngọt ngào chỉ mẹ mới có.