KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 151

“Ông học bài hát đó ở trường sao?”

“Không, thưa bà, ở Hội Thanh niên Giám lý. Tôi từng tham gia vào hội
nhiều năm trước đây. Được thưởng một cuốn Kinh thánh, rồi một năm sau
đó tôi đã bị mất cuốn kinh này tại trại hè. Chỉ có điều tôi đã không đánh mất
nó; cuốn kinh bị đánh cắp. Bà có thể hình dung ra kẻ nào thấp hèn tới mức
đánh cắp một cuốn Kinh thánh không?”

“Có,” Darcy nói.

Ông già bật cười. “Darcy, từ giờ bà hãy gọi tôi là Holt. Làm ơn hãy gọi thế.
Tất cả bạn bè của tôi đều làm vậy.”

Liệu ông có phải là bạn tôi không? Có phải không?

Cô không rõ, nhưng có một điều cô biết chắc; ông ta không thể là bạn của
Bob.

“Có phải đó là bài thơ duy nhất ông thuộc lòng không? Holt?”

“À, tôi từng biết cả bài Cái chết của Người Làm Thuê”, ông ta nói, “nhưng
giờ tôi chỉ còn nhớ một đoạn nói rằng nhà là nơi khi bạn tới đó, người ta
phải cho bạn vào. Đó thực sự là một điều đáng nói, bà có thấy vậy không?”

“Hoàn toàn đúng.”

Đôi mắt vị khách - có màu hạt dẻ sáng - nhìn cô dò hỏi. Vẻ thân tình trong
cái nhìn đó thật thiếu đứng đắn, như thể ông ta đang nhìn cô không mặc gì
trên người vậy. Và cũng thật dễ chịu, có lẽ vì chính lý do đó.

“Ông muốn hỏi gì chồng tôi, Holt?”

“À, tôi đã từng có lần nói chuyện với chồng bà, bà biết đấy, cho dù tôi
không rõ nếu còn sống ông nhà có nhớ ra lần nói chuyện đó hay không. Nó
xảy ra cũng đã lâu rồi. Khi đó cả hai chúng tôi còn trẻ hơn nhiều, và hẳn lúc
ấy bà mới chỉ là một cô bé, nếu suy ra từ vẻ trẻ trung xinh đẹp của bà lúc
này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.