KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 155

Giờ nó đã đóng cửa rồi. Ông già Mickleson đã qua đời, và con trai ông ấy
đã đóng cửa việc kinh doanh.”

“Phải. Như bà biết bài hát vẫn nói đấy, cuối cùng thời gian cuốn đi tất cả -
đôi mắt của bạn, mùa xuân trong những bước nhảy của bạn, thậm chí cả cú
đánh bi a tinh quái của bạn, thứ lỗi cho cách phát âm của tôi. Nhưng hồi ấy
George Mickleson vẫn còn sống...”

“Đứng thẳng người và ngửi hít không khí,” Darcy lẩm bẩm.

Holt Ramsey mỉm cười. “Đúng như bà nói. Dù sao đi nữa, ông ấy đã nhận
ra người trong bản mô tả nhân dạng. “Sao chứ, nghe có vẻ giống Bob
Anderson,” ông ấy nói. Và thử đoán xem? Anh ta lái một chiếc Toyota
4Runner.”

“Ồ, nhưng chồng tôi đã bán nó đi lâu rồi,” Darcy nói. “Để đổi lấy một
chiếc...”

“Chevrolet Suburban, phải không nào?” Ramsey phát âm tên hãng xe nghe
như Shivvalay.

“Phải.” Darcy khoanh tay lại, bình thản nhìn Ramsey. Họ đã gần đi tới đích.
Câu hỏi duy nhất ở đây là ông già có đôi mắt sắc sảo này quan tâm tới ai
hơn trong đôi vợ chồng Anderson nay đã chia lìa.

“Tôi chắc bà không còn giữ chiếc Suburban đó, phải không?”

“Không. Tôi đã bán nó đi một tháng sau khi chồng tôi qua đời. Tôi đăng tin
rao vặt trên cẩm nang mua bán Uncle Henry’s, và có ai đó ngay lập tức hỏi
mua. Tôi vốn nghĩ mình sẽ gặp khó khăn với quãng đường đã đi khá lớn
của chiếc xe và giá xăng đắt đỏ, nhưng hóa ra lại không. Tất nhiên, tôi cũng
không thu lại được nhiều tiền.”

Và hai ngày trước khi người đàn ông mua nó tới lấy xe, cô đã cẩn thận lục
soát nó, từ trong ra ngoài, không quên cả nhấc tấm thảm lót sàn trong
khoang chứa hành lý ra. Cô không tìm thấy gì, nhưng vẫn bỏ ra năm mươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.