KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 24

ngày đầu tiên, khi hai người họ sống trong một căn hộ chật chội trên phố
Kossuth và đôi lúc làm tình trên tấm thảm trải sàn phòng khách. Streeter
bước vào trong phòng giặt, gỡ chiếc áo sơ mi cô đang gấp dở ra khỏi tay cô,
rồi ôm lấy vợ mình. Cô quay lại, ôm anh thật chặt.

“Chuyện này thật tàn nhẫn và không công bằng,” cô nói. “Chúng mình sẽ
vượt qua nó. Em không biết bằng cách nào, nhưng chúng mình sẽ làm
được.”

“Đúng thế. Và chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách dự bữa tối vào thứ Năm với
Tom và Norma, đúng như chúng ta vẫn làm.”

Cô lùi lại, nhìn anh với đôi mắt ướt đẫm. “Anh sẽ nói với họ chứ?”

“Và làm hỏng bữa tối sao? Không đời nào.”

“Nhưng liệu anh có thể ăn nổi không? Không có...” Cô đưa hai ngón tay áp
lên đôi môi mím lại, phùng má ra, rồi đảo mắt sang hai bên: một màn kịch
câm hài hước khiến Streeter bật cười.

“Anh không biết về thứ Năm, nhưng ngay bây giờ anh có thể ăn chút gì
đó,” anh nói. “Em thấy sao nếu anh tự làm cho mình một chiếc hamburger?
Hay anh có thể ra ngoài tới cửa hàng McDonald’s... có thể anh sẽ mang về
cho em một cốc sô cô la lắc...”

“Chúa ơi,” cô nói, hai mắt mở to. “Đây quả là một phép màu.”

“Tôi sẽ không gọi đây chính xác là một phép màu,” bác sĩ Henderson nói
với Streeter vào chiều thứ Tư. “Nhưng...”

Chuyện này diễn ra hai ngày sau khi Streeter bàn luận về vấn đề sự sống và
cái chết dưới chiếc dù màu vàng của ông Elvid, và một ngày trước bữa
chiều hàng tuần của vợ chồng Streeter với vợ chồng Goodhugh, lần này
diễn ra tại khu dinh thự rộng mênh mông đôi khi Streeter vẫn nghĩ tới như
Ngôi Nhà Dựng Lên Từ Rác. Cuộc trò chuyện diễn ra không phải trong văn
phòng của bác sĩ Henderson, mà trong một phòng khám nhỏ tại bệnh viện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.