KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 34

hề có màu vàng. Nó cũng xám xịt như bầu trời trên đầu vậy. Mùa hè đã gần
như kết thúc.

“Phần lớn khách hàng của tôi đều hoàn toàn hài lòng, hoàn toàn hạnh phúc.
Đó có phải là điều anh muốn nghe không?”

Có... và không.

“Tôi cảm thấy anh còn một câu hỏi hợp cảnh hơn nhiều,” Elvid nói. “Nếu
anh muốn có câu trả lời, hãy thôi vòng vo và hỏi thẳng ra đi. Trời sắp mưa
rồi, và tôi muốn kiếm chỗ trú trước khi mưa rơi xuống. Viêm phế quản là
thứ cuối cùng tôi cần đến ở tuổi của mình.”

“Xe của ông đậu ở đâu?”

“Ồ, đó là câu hỏi của anh sao?” Elvid dè bỉu anh ta một cách thẳng thừng.
Hai gò má của ông ta xương xương, không hề múp míp chút nào, và hai mắt
ông ta hơi xếch lên phía đuôi, nơi lòng trắng sẫm dần lại thành một sắc đen
nom chẳng dễ nhìn chút nào và - phải, đúng thế - trông như của người mắc
bệnh ung thư. Ông ta trông tựa như anh hề ít vui nhộn nhất trên thế gian
này, với một nửa lớp hóa trang bị lột bỏ.

“Răng của ông,” Streeter nói một cách ngớ ngẩn. “Chúng nhọn hoắt.”

“Câu hỏi của ông, ông Streeter!”

“Liệu Tom Goodhugh có bị ung thư không?”

Elvid há hốc miệng ra trong thoáng chốc, sau đó bắt đầu cười khúc khích.
Tiếng cười khò khè, lạo xạo, và chẳng vui vẻ chút nào - giống như một
giọng nói đang chết dần.

“Không, Dave,” ông ta nói. “Tom Goodhugh sẽ không bị ung thư. Không
phải anh ta.”

“Vậy thì là gì? Là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.