KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 197

với anh, chỉ khi anh có vẻ như muốn bộc lộ thì mới hỏi có phải anh khó
chịu không.


Anh nhiều nhất cũng chỉ khẽ nhíu mày, không nói cả một chữ

“đau”.


Hơn ba giờ sáng, anh tỉnh lại vì đau, cử động một cái. Sơ Kiến nằm

sấp bên giường liền giật mình thức dậy, mở đôi mắt chịu đựng đến mức đầy
tơ máu, nhìn anh chằm chằm.


Phản ứng đầu tiên của Kiểm Biên Lâm là: “…Về ngủ đi.” Không

thể dùng gối, vết mổ đau, đủ mọi khó chịu khiến cổ họng anh khô như bị
giấy nhám chà qua, khàn khàn trầm thấp.


Sơ Kiến dịch ghế lại gần hơn.


Trong phòng bệnh đêm khuya thanh vắng, cô đưa lưng về phía hai

trợ lý ngủ say như chết kia, nở một nụ cười với Kiểm Biên Lâm trên
giường, giọng nói khẽ đến mức chỉ hai người có thể nghe được: “Không
phải anh muốn thấy em cười sao?” Kiểm Biên Lâm dường như nở nụ cười,
giơ giơ ngón tay, muốn sờ mặt cô.


Cô lặng lẽ đưa mặt lại gần, sát bên ngón giữa và ngón áp út hơi

khép lại của anh: “Anh khỏe nhanh lên một chút, có nghe không? Khỏe rồi
em sẽ tính sổ với anh.”


Dây dưa như vậy một hồi, Sơ Kiến thế nào cũng cảm giác mình

đang đóng phim Hàn với anh, lồng thêm chút nhạc nền cùng ánh sáng dịu
quả thực… Cô còn định nói ra, dỗ anh vui. Nhưng cái người sờ mặt cô kia
đã sớm nặng nề ngủ mất, chẳng qua là trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn dịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.