KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 203

Anh theo lời, ngồi xuống mép giường bệnh.


Thái độ của Sơ Kiến với anh từ sau khi phẫu thuật có chuyển biến

rõ rệt, điểm này, Kiểm Biên Lâm nhìn ra được, nhưng vậy mà tháng này cô
bận đến mức đất trời đảo lộn.


Cho dù anh muốn làm chút gì đi nữa thì cũng không tóm được

người.


Không dễ dàng gì chờ đến khi người ta từ Quảng Châu về, còn chủ

động lại gần, muốn nhìn thẳng nói chuyện với mình, anh cũng không làm
“chính nhân quân tử” gì đó nữa. Sơ Kiến vừa ở trước mắt, anh liền sáp lại
gần ngửi bên cổ cô, chóp mũi có thể đụng vào cái khuyên tai dạng hạt màu
xanh đậm nho nhỏ nơi vành tai cô. Thật là đẹp, từ nhỏ đã vậy, độ nhạy cảm
với quần áo và trang sức của cô đã vượt qua con gái cùng lứa, đặc biệt là
mỗi cuối tuần không mặc đồng phục, cô luôn là người vượt trội lại không
chói mắt nhất.


Sợi tóc còn ướt trên trán Kiểm Biên Lâm sượt qua bên mặt cô, cô

rụt cổ tránh.


Chỗ này chính là phòng bệnh đó.


Anh giống như nghiêm túc, kì thực thong thả ung dung không

giống người tốt: “Bệnh nặng mới khỏi, có ăn mừng gì không?”


“Ăn mừng á?” Sơ Kiến nhìn anh, vẫn còn trong giai đoạn hồi phục,

“Anh không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, hải sản cũng không được, ăn mừng
thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.