KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 217

Đó là vào buổi tối trở về, màn đêm sâu thẳm, Kiểm Biên Lâm là

lớp trưởng phối hợp với giáo viên kiểm lại số người. Anh đi tới hàng sau,
thấy cô không biết là mệt hay khó chịu, đầu dựa vào cửa kính xe, nhắm mắt.
Anh do dự có nên sang vỗ vỗ cô, hỏi cô rốt cuộc mệt hay là khó chịu hay
không, chỉ một ý nghĩ nhỏ như vậy, đứng bên cạnh đủ một phút.


Khi ấy anh đã làm gì nhỉ? Hình như là đổi chỗ với một nam sinh

trong lớp cách lối đi, cách Sơ Kiến một nữ sinh lớp chín. Đường đi hơn hai
tiếng, trong xe không có ánh đèn, trong ánh trăng mờ, anh nhìn cô dựa vào
cửa sổ xe, sợi tóc mềm mại ở sau tai, tóc ngắn. Từ nhỏ cô đã để tóc ngắn,
dài chút là vén ra sau tai, ngắn chút thì thường trong hôm ngủ đến rối bù
phồng lên thì hôm sau đè chỗ đó xuống.


Đêm ấy, cô ngủ say, cái trán lắc lư từng chút một đập vào kính…


Không dễ chịu, anh thấy trán cô chống lên tấm kính cứng như thế

thì không dễ chịu.


Lỡ như xe thắng gấp thì sẽ đập vào.


Nhân lúc đèn đỏ, Kiểm Biên Lâm với lấy một cái gối ở ghế sau,

đánh thức Sơ Kiến, đưa cho cô. Sơ Kiến hơi mờ mịt, cho đến khi anh nói lót
để ngủ mới hiểu. Cô nheo mắt cười, chỉnh ghế xuống, ôm gối tiếp tục ngủ
gà ngủ gật.


Đến khi lái tới nơi, vẫn còn sớm.


Anh yên lặng ngồi mười mấy phút, người ngủ gà ngủ gật cuối cùng

thức dậy, dụi dụi mắt: “Sao anh không gọi em?”


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.