“Ngại thì đừng nhìn, dù sao thì bố cũng thích em nhất.”
Sơ Kiến rầu rĩ lắc đầu.
Kiểm Biên Lâm đối mặt với bố mình qua cửa sổ xe mở một nửa, ý
là: Không sai, sau này Sơ Kiến sẽ là con dâu của bố.
Bố Kiểm đang suy nghĩ hai cái đứa này ôm tới ôm lui làm trò gì
đây, có phải Sơ Kiến bị bắt ôm xấu hổ không? Có nên tránh đi chút
không… Rồi thấy tín hiệu này của con trai, thuốc an thần lập tức xuống
bụng: Con trai ngoan, có tiền đồ.
Anh lại nháy mắt ra hiệu với bố mình, ý là: Em ấy xấu hổ, tốt xấu
gì thì bố cũng cho một lối thoát đi.
Nếp nhăn nơi khóe mắt bố Kiểm cũng tràn đầy sự vui vẻ sau khi
kinh ngạc, ngầm hiểu, cười ha hả nhìn Sơ Kiến vùi đầu trên vai Kiểm Biên
Lâm không dám ngẩng đầu, vờ bày ra vẻ một gia trưởng: “Hai đứa cũng
không hiểu chuyện gì cả. Này, đừng đi vội, lên lầu nói chuyện chút đi.”
Nói xong, ông không che giấu được ý cười tràn đầy khuôn mặt,
chắp tay sau lưng đi vào cửa lầu.
Vì vậy Sơ Kiến không thể không xuống xe, rập khuôn đi theo Kiểm
Biên Lâm vào cửa cùng chú Kiểm, rồi vào thang máy. Cô đứng vị trí dựa
phía sau nửa bước. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô níu góc áo phao lông
của Kiểm Biên Lâm, nhìn anh bằng vẻ mặt lo buồn đau khổ.
Người sau ngược lại thản nhiên.