KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 26

Chỉ nhớ lúc đi, mẹ vẫn đang nhắc mãi: “Bất kể là của ai tặng thì

cũng là tấm lòng thành, vứt đi tiếc lắm, thật đáng tiếc.”


Kết quả, mơ hồ mẹ không vứt thật.


Kết quả, còn để đương sự thấy.


Ôi ôi ôi, ôi.


Sơ Kiến tiếp tục áy náy một hồi, húp hai ngụm canh, vội vàng thu

dọn xong, vừa ra đến trước cửa ngồi xổm bên cạnh cửa, nhìn chằm chằm túi
đồ kia, do dự mấy giây, cầm lên, ra ngoài.


Không ngờ,


Trong hành lang, anh vẫn chưa đi.


Lần này càng xong rồi.


Cô đúng là chính tay xách túi đồ này đi ra, che cũng không che nổi.

Cho dù là với người thích mình bình thường, không có nền tảng chung sống
nhiều năm như vậy, thì cô cũng cảm thấy vứt quà sinh nhật đối phương tặng
trước mặt người ta là rất sỉ nhục họ. Huống chi hai người đã quen biết hơn
hai mươi năm.


Bóng dáng cao gầy một mét tám hai của Kiểm Biên Lâm dựa vào

chỗ cách cô không tới năm bước, nghiêng đầu, khuỷu tay chống tường đứng
thẳng người lên. Từ lúc cô bước ra khỏi cửa, anh đã khẽ nhíu mày, im lặng
nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.