KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 264

Kiểm Biên Lâm cũng có khoảng hơn mấy năm không đạp xe đạp.

Đây là chiếc xe mượn của chủ nhà tạm thời cho đoàn phim thuê nhà, ghế
sau cũng tháo rồi, không biết có phải chủ nhân chiếc xe này cũng đặc biệt
làm vậy để theo đuổi con gái không. Tóm lại, nó khiến anh nhớ tới rất nhiều
việc.


Đường núi ngược lại rất rộng, chỉ là đường đất không bằng phẳng.

Sơ Kiến bị xóc đau cả mông, di chuyển trái phải, muốn tìm một tư thế ngồi
tốt.


Mùa đông sắp hết, nhưng vẫn còn rất lạnh, gió núi thổi vù vù thẳng

vào cổ áo, ống tay áo.


Kiểm Biên Lâm sợ cô lạnh, một tay giữ xe, cánh tay kia vòng lấy

cô ôm thật chặt trước ngực, bỗng dưng nói một câu: “Xóc quá nhỉ?”


“Cũng tạm,” cô ngửa đầu nhìn anh, “Chúng ta đi đâu vậy?”


“Ăn cơm.”


“Không ăn chung với người trong đoàn phim sao?” Không phải đã

mời riêng người nấu cơm à?


“Hôm nay khá đặc biệt.”


Đương nhiên Sơ Kiến biết anh chỉ cái gì, rụt rụt cổ, dựa sát vào

lòng anh.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.