Bỏ đi, không so đo với cậu ta, chú Kiểm còn phải phẫu thuật.
Không lâu sau, Kiểm Biên Lâm vào theo, đứng bên cạnh cô một
lúc, không biết nên nói gì với cô.
Anh lấy di động ra, bài đính đầu trên WeChat (1) chính là avatar
của Sơ Kiến, người mà hai mươi mấy năm nay anh không bỏ được, là cô bé
anh cho rằng thuộc về mình.
(1) WeChat: một ứng dụng trên điện thoại di động, hỗ trợ gửi tin nhắn thoại, video, ảnh
và văn bản.
Người biết rõ Sơ Kiến không thích mình, còn muốn để cho cả lớp
hiểu lầm hai người yêu sớm là anh. Người cưỡng hôn cô trên phà cũng là
anh, còn có mùa đông năm ấy… Cho đến ban nãy, anh vẫn ôm ảo tưởng
không thực tế, muốn để cô ngầm thừa nhận thực sự từng ở bên anh.
Kể cả bây giờ, anh cũng chắc chắn cô sẽ không tức giận với mình
lúc bố anh đang bị bệnh.
Tất cả sự chắc chắn ích kỉ đều khiến anh nhớ tới lời của người quản
lý Tạ Bân.
“Bỏ đi thôi, Kiểm Biên Lâm à.” Đêm ấy uống rượu với Tạ Bân, hai
người hóng gió trên ban công. Đối phương, một người đàn ông cũng bắt
đầu đứng trên lập trường của Sơ Kiến khuyên anh, “Cậu cũng đã ỷ vào mối
quan hệ giữa hai nhà các cậu, bóp hết nhân duyên từ nhỏ đến lớn mà em ấy
có thể có rồi. Người đã hai mươi sáu mà chưa từng yêu đương đàng hoàng