KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 55

Đồng phục màu xanh, rất đặc thù Trung Quốc. Sơ Kiến đứng bên

cạnh anh, đỉnh đầu vừa đến bả vai anh. Đôi mắt anh đen nhánh, trên sống
mũi còn có một chiếc kính không gọng. Sơ Kiến mắt to mũi nhỏ, đang cười,
có chiếc răng khểnh lộ ra, mái tóc ngắn đen nhánh, mái bằng.


Vì đề nghị của bố Kiểm, Kiểm Biên Lâm còn ôm vai cô.


Cô còn nhớ, khi ấy, ở lớp chọn trung học, thành tích của anh cực kì

tốt, không thích để ý tới người khác, đeo kính, luôn bị nữ sinh lớp khác
miêu tả là “thứ bại hoại có văn hóa” ở lớp một. Tại sao lại có ba chữ “thứ
bại hoại” nhỉ? Cô thực sự rất tò mò, từng lén truy hỏi, câu trả lời đơn thuần
là vì quá đẹp, không giống người tốt…


“Ngây ngốc gì đấy?” Mẹ Sơ Kiến xách túi, bên trong nhét đầy quần

áo thay đổi và đồ vệ sinh cá nhân, đi vào, thấy ảnh cũng cười, “Tấm này là
bố con rửa cho chú ấy, đặc biệt mua khung ảnh để đây. Hồi nhỏ quan hệ của
hai đứa tốt biết bao, tiếc là đại học không học chung, bằng không thì còn tốt
hơn nữa.”


Sơ Kiến dạ một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.


Vốn là sắp xếp hôm sau phẫu thuật, buổi tối ngủ đến hơn ba giờ, Sơ

Kiến chợt bị gọi dậy, nói là tình trạng không tốt, phải nhanh chóng đến bệnh
viện. Cô mò lấy quần áo mặc vào, rồi theo bố mẹ đến bệnh viện, đầu tóc rối
bời, chạy đến bên ngoài phòng phẫu thuật.


Người đã vào phẫu thuật, chỉ có thể đợi.


Kiểm Biên Lâm một thân một mình ngồi bên ngoài phòng phẫu

thuật. Vì sợ lúc này vẫn bị người khác vây xem, nên anh cũng không đeo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.