KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 75


“Ban nãy cậu hỏi mình ——”


“Coi như mình chưa từng hỏi.” Kiểm Biên Lâm nhíu mày, lần nữa

ngắt lời cô.


Anh rướn người, một tay xốc con chó chăn cừu lớn màu trắng vẫn

đang không ngừng hà hơi kia lên, rời khỏi phòng.


Anh không muốn nói, cũng không muốn nghe.


Ban nãy là anh muốn ép cô, muốn mượn chuyện liên tiếp của bố

mình và mình, khiến cô có thể mềm lòng đồng ý thử làm bạn gái một lần.
Nhưng không như mong muốn.


Nhưng cũng may, tấm lòng đồng cảm của cô đã cứu mối quan hệ

của hai người lần nữa, chung quy cô không đành lòng nói là bạn bình
thường vào lúc này.


“Mình tưởng năm thứ hai đại học, chúng ta nói qua là được rồi.” Sơ

Kiến đuổi theo ra ngoài, “Nhưng nếu cậu vẫn muốn nói lại lần nữa, vậy chờ
sau khi cậu phẫu thuật xong có được không? Mình không muốn lúc này ảnh
hưởng đến cậu.”


Anh trầm mặc vài giây, đè tay vịn bằng kim loại lạnh như băng, ôm

chú chó đi.


Đóng cửa lại, anh mới dặn một câu qua tấm sắt: “Mình xuống lầu

mua chút đồ ăn cho chó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.