KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 456

Mạnh Hành Du buông bút xuống rồi cởi giày lên giường ngồi, sau đó nhấn
nút nhận cuộc gọi.
Miệng vết thương của Cảnh Bảo còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh nên
em ấy đeo một chiếc khẩu trang, vừa thấy Mạnh Hành Du thì đuôi lông
mày của em ấy nhướng lên, còn hưng phấn vẫy cái tay nhỏ: “Du nhãi con,
chị nghe thấy em nói gì không?”
Mạnh Hành Du bị cảm xúc của em ấy lây sang, cũng cười rộ lên: “Chị có
nghe, rõ lắm.”
Trì Nghiên ngồi bên cạnh Cảnh Bảo, thấy Mạnh Hành Du ngồi ở trên
giường thì hỏi: “Cậu ăn cơm chiều chưa?”
“Đã ăn rồi.” Mạnh Hành Du trả lời.
Cảnh Bảo đẩy Trì Nghiên ra, tự mình cầm điện thoại nói chuyện phiếm với
Mạnh Hành Du: “Du nhãi con, chị thi xong chưa? Anh em bảo chị thi xong
rồi nên em mới dám gọi cho chị, có làm phiền chị không?”
Trong lòng Mạnh Hành Du mềm nhũn, ôn nhu nói: “Cảnh Bảo tìm chị lúc
nào cũng được, không phiền gì hết.”
“Du nhãi con, em nói chị nghe nè, chú bác sĩ nói em bình phục rất nhanh
đó, sau Nguyên Đán là có thể phẫu thuật lần thứ hai rồi, chờ mùa hè sang
năm thì tụi em sẽ về.” Cảnh Bảo lén nhìn anh trai của mình, nói tiếp: “Du
nhãi con, chờ em với anh em trở về thì chúng ta lại cùng nhau chơi trò ghép
hình, có được không ạ?”
Trì Nghiên nghe ra Cảnh Bảo cố ý muốn hoà hoãn quan hệ giữa anh và
Mạnh Hành Du, đứa trẻ mới có 10 tuổi mà đã hiểu chuyện dến mức này,
trong khoảng thời gian ngắn không thể nói có nhiều cảm động mà là càng
đau lòng hơn.
Mạnh Hành Du hình như không có lý do để từ chối, cho dù cô biết Cảnh
Bảo ý ở ngoài lời, chần chờ một chút, cô vẫn đồng ý: “Được, chờ Cảnh Bảo
trở về thì chị sẽ cho em bộ ghép hình mới nha.”
Cảnh Bảo vỗ tay, nhảy hai cái ở trên giường, cực kỳ chờ mong: “Bộ ghép
hình đó vẫn do Du nhãi con tự tay vẽ sao?”
“Em muốn chị vẽ sao?”
“Dạ muốn, đồ Du nhãi con đưa thì Cảnh Bảo đều thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.