Đương ngồi thì bỗng đằng sau lưng có tiếng cửa mở. Người đàn bà
nhà quê quay lại thì thấy trong nhà đèn điện sáng trưng, lố nhố bao nhiêu
người hình như ăn uống. Chỉ trông thoáng có thế thì cửa lại khép lại và có
người đi ra:
- A lê! Chạy! Chốc nữa hãy đến, người ta vừa mới ăn!
Nói xong người ấy đi.
Bà lão nhìn theo, không hiểu họ bảo ai. Nhưng chừng cũng biết đoán
rằng người ấy là bồi biệc cái nhà này đây, cho nên một lát sau thì trông thấy
người ấy về, thì bà lão đứng ngay dậy toan hỏi. Nhưng chưa nói được gì đã
bị mắng ngay câu nữa :
- A lê! Không đi đi thì ông ấy ra bây giờ!
- Đây có phải nhà ông chủ không?
- Ông chủ nào! Không biết! A lê! Đi!
Thế rồi cửa lại hé ra, rồi ập lại. Người ấy vào trong mất.
Bà lão cố liều rón rén bước lên bực thềm cao, dòm qua cửa kính, vì
đèn sáng nên trông rõ lắm. Rồi không biết nghĩ sao, lấy tay sờ mãi vào cửa
để mở. Nhưng không biết làm cách nào, bèn lay thình thình, như không sợ
hãi gì cả.
Một người đứng hầu chạy ra mở cửa. Có lẽ là người ban nãy, nên thấy
bà lão thì đấy ra và nói :
- Đi! Chốc nữa...! Dạ!
Cánh cửa lại đóng đánh thình. Bà lão nhìn theo thì thấy người hầu ấy
khoanh tay đứng nói gì với một người đương ngồi ăn. Mà chính vì đã trông