KÉP TƯ BỀN - Trang 71

thì thu xếp quần áo hộ, người thì thảo tờ giấy phép hộ, rồi giục anh Rũng
sang ngay nhà ông Đốc mà xin phép. May quá, ông Đốc có nhà, ký giấy
cho anh nghỉ một tuần lễ. Thế là anh bắt mở cổng ra ngay.

Chúng tôi nhìn theo anh Rũng mà ái ngại cho anh. Tội nghiệp! Trông

thấy anh ấy ban nãy vui vẻ, cười khanh khách, ngồi trong lớp còn tán
chuyện ầm ầm, chế hết người nọ, lại trêu người kia, mà bây giờ anh đã bị
vào cảnh gia biến, vật mình vật mẩy, nói không ra hơi, khóc không ra tiếng,
thì ai là người không động tâm?

Vả chăng, ông cụ thân sinh ra anh ấy, chúng tôi đều được biết cả, vì

nghỉ hè anh có mời chúng tôi lên nhà tại Bắc Giang chơi. Ông cụ phúc hậu
mà vui tính, coi chúng tôi như con, cho nên nay không nghe tin ốm, mà
bỗng đánh đùng thấy nói mất, thì tuy không máu mủ, nhưng cũng đều thở
dài thương tiếc.

Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ, chúng tôi thấy tin buôn của

bạn, liền rủ nhau cả xuống buồng học, để bàn bạc góp tiền sửa đồ phúng
viếng.

Anh Mộng có tài hùng biện, ngồi cao làm chủ hội đồng. Cái hội đồng

này cũng có tính chất êm đềm như hội đồng các ông dân biểu; anh Mộng
nói ra điều gì, chúng tôi cũng gật ngay không ai phản kháng. Kết cục, các
anh giao cho tôi phải đi sửa ngay câu đối và mua các thứ để kịp mai, buổi
trưa, anh Thuận đáp xe lửa đi Bắc Giang.

Hội đồng giải tán, ai nấy đều im lặng lên gác bỏ màn đi ngủ, ngậm

ngùi tiếc người thiên cổ, ái ngại thương bạn số đen.

Kể ra anh Rũng cũng thực đáng ái ngại. Bà thân sinh ra anh cũng đã

mất sớm, nay ông cụ lại quy tiên, thì thực là anh ấy vô phúc quá. Vả, còn
nửa tháng nữa thì thi, giá ông cụ có ở lại ít ngày, để được trông thấy anh ấy
thành đạt, có phải vui vẻ thỏa lòng biết bao không? Mà anh ấy cũng khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.