- Vâng, tiên sinh phải biết quốc dân ta không có định kiến, thật đúng
như đàn cừu. Báo khen ai, là họ phục người ấy; báo nhè ai ra công kích, thì
giá trị to đến đâu cũng phải tiêu!
Tôi lại hiểu thêm một tí về tâm lý quần chúng.
- Vâng, ngài nói chí phải!
- Cho nên tiên sinh không ra chuyến này không xong. Tiên sinh đừng
để cho độc giả phải thất vọng. Làm báo bây giờ, những hạng có học, có tài,
như tiên sinh thực là hiếm có lắm. Cho nên tôi dám đoan trước với tiên sinh
rằng tiên sinh chỉ làm trong ít lâu, thì báo Đời Nay hẳn mỗi ngày phải in
đến hai vạn số! Chúng tôi mong tiên sinh lắm.
* * * * *
Muốn cho các ông ấy khỏi mong, và độc giả khỏi thất vọng, tôi bèn
ton ton xách va-li lên ngay Hà Nội để làm báo Đời Nay. Ngay hôm tôi nhận
việc, trên lá nhãn tờ báo ấy, đã thấy in ba chữ tên tôi, dưới cái chức “Phó
chủ nhiệm”, là cái chức giá trị thứ hai trong tòa báo, rất xứng với món tiền
bốn ngàn tôi vừa bỏ vào két ông Chánh chủ nhiệm.
Làm phó chủ nhiệm, thực dễ như ăn gỏi. Ngày diện quần áo tây rõ
ngất, đeo cặp kính trắng không cận thị mà cũng không viễn thị, hai buổi
cắp cái cặp da, trong đựng ít giấy má từ đời nào, không can hệ lắm đến việc
báo, mở cửa vào nhà, qua tòa soạn, bắt tay hết ông chủ bút đến các ông trợ
bút, rồi sang buồng ông chủ nhiệm, hút thuốc lá, chán chê rồi mới về bàn
giấy, mở cửa sổ toang ra, ngồi tễu huýt còi, nhìn phong cảnh, thì còn gì
khoái bằng!
Mà nói chuyện với những tay làm báo, cũng sướng thật. Không bao
giờ họ làm mình thất vọng về cái tài cái đức của mình, đến nỗi một suýt
nữa, giá đủ tuổi rồi, thì tôi ra ứng cử cả nghị viên! Tôi thấy tôi lịch duyệt
hơn trước nhiều lắm. Này nhé, buổi tối thì đi học khôn ở dưới xóm cô đầu,