- Độ này báo không bán được! Tôi định nhường hẳn tờ báo này cho
bác, vì tôi có việc phải đi Nam Kỳ!
Tôi ngậm ngùi, vơ vẩn nghĩ. Bạn tôi nói :
- Bác cứ đứng chủ trương một mình xem sao. Báo Đời Nay vẫn có cơ
tiến lắm, nhưng không rõ lâu nay vì cái gì, đương chạy ngót vạn số mà tự
nhiên sụt hẳn đi mất bảy nghìn. Mới biết quốc dân mình là ngu!
- Bác đừng giấu tôi. Bây giờ báo mỗi ngày in ra bao nhiêu?
- Hai nghìn tờ, nhưng ế mất đến năm trăm!
Tôi trợn mắt, nói :
- Nếu bác thôi, thì tôi làm một mình sao được, tôi chưa quen việc, vì
từ ngày làm báo, tôi tin ở bác, tôi có biết tí nào đâu.
- Không, bác cứ làm, tự khắc quen; bác phải mạnh bạo hết sức đi, mới
có thể lấy lại được món tiền bác bỏ vào cho tòa báo.
- Thế hiện trong “két” còn bao nhiêu?
- Tháng này còn nợ lại nhà in mất gần nghìn bạc.
- Vậy bốn nghìn của tôi hết cả?
- Phải, nguyên trước đã nợ về tiền in nhiều ít, nhưng bác đừng thất
vọng vội. Ta phải làm, ta phải theo đuổi mục đích ta đến kỳ cùng.
Tôi thở dài, động lòng thương đến gia tài của cha...
- Bác không nên buồn. Chính tôi đã bỏ vào đây ngót một vạn, nhưng
tôi cũng không tiếc, vì đã làm được việc công ích. Bác cứ thu xếp được độ
hai ngàn nữa, thì công việc lại êm thấm như cũ ngay.