KHẮC KHOẢI ĐỢI CHỜ - Trang 104

Dù sao chăng nữa khi nhìn cánh cửa hé mở và đèn sáng trong phòng;

nàng cũng co quắp người lại. Nàng tự nhủ thầm đừng có ngu ngốc đến thế.
Nếu ai đó muốn hại mình thì khi nào lại bật đèn như vậy. Nàng mạnh dạn
đẩy cửa vào.

- Thế chứ! – Polsen bảo.

Nàng chạy ào đến ngả vào đôi vòng tay của anh. Chiếc áo len dày cộm

của anh thơm mùi nước biển. Anh ôm lấy nàng, như muốn bẻ gãy xương
nàng luôn. Khi nàng ngước mắt nhìn lên, nàng mới thấy anh không đeo
kính, đôi mắt hiền dịu đầy nước mắt. Một vết xước chạy dài trên gò má và
một miếng băng dán trên trán.

- Anh Polsen, anh bị thương hả?
- Chẳng sao cả. Sao em lại khóc?

- Chính anh cũng đang khóc kia kìa! Thế kính anh đâu?
- Chẳng may vỡ mất rồi. Nào, biết là em lạnh, và mệt, còn anh mặt mày

thì sây sát và như mù vì không có kính, nhưng dẫu sao ta cũng nên đi ăn
cơm tối ở một nơi đẹp nhất, em nhé!

- Chúng ta ăn mừng cái gì đây? – Nàng hỏi có vẻ nghi hoặc.

- Mừng chúng ta còn sống. Và tự do. Vì sự ngu ngốc của anh, suýt chút

nữa là anh đã đi đời. Em cử tưởng tượng xem bị đánh lừa bằng một cú điện
thoại. Lại là cú điện thoại từ cái cô y tá mà chúng ta cho là ngờ nghệch kia
nữa chứ! Cô ta bảo là có chuyện rất quan trọng cần nói với anh và không
thể nói qua điện thoại được. Khi anh đến đó thì ông chủ của cô ta hay là
người yêu của cô ta gì gì đi nữa, cũng có mặt ở đấy rồi. Rồi Ebba và Jacob
cùng đến. Dù anh rất khỏe nhưng không thể mạnh hơn bốn người có cùng
chung một ý định chích một ống thuốc ngủ vào tay anh.

- Rồi sao nữa anh?
- Trước khi hôn mê, chúng vực anh vào một chiếc xe. Ai cũng nghĩ là

một bệnh nhân bị đau, được đưa vào bệnh viện. Sau đó anh không biết gì
nữa cả, chờ đến khi cảnh sát chận chiếc xe lại ở Goteborg. Cách một ngày
sau đấy, người ta bảo anh vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.