KHẮC KHOẢI ĐỢI CHỜ - Trang 79

Polsen không nói gì, Grace cũng thế, ngồi lặng yên, nhìn ngọn lửa cháy

đỏ trong lò, cố gắng chỉ suy nghĩ đến sự thoải mái và ấm cúng trong căn
phòng này.

- Anh Polsen, sắp tới em sẽ làm gì đây? – Sau đó nàng hỏi.

- Hãy đợi.
- Đợi Willa à? Em chẳng làm được gì khác nữa.
- Thứ Bảy đến cả hai chúng ta sẽ đi Uppsala. Hoặc là thứ Tư nếu anh có

thể sắp xếp nhờ người dạy thay được.

- Thậm chí mất hai ngày nữa.
Một cơn bão nổi lên trong đêm. Những đám mây óng ánh lướt qua mặt

trăng. Những luồng gió lạnh len qua những chiếc cửa sổ đóng kín khiến cho
căn phòng trở nên lạnh buốt. Bầu trời rạng đông hửng lên một màu hồng
trông đẹp mắt, ngời sáng và trong lành. “Một khoảng trời màu hồng dành
cho những người Thụy Điển ưu sầu” Grace thầm nghĩ, bước ra khỏi giường
tựa mình vào khung cửa sổ. Gió vẫn còn phả vào cửa sổ và những con
đường phía dưới kia trông thật sống động với những chiếc lá vàng lướt bay
lả tả. Mực nước đục ngầu vỗ vào chân cầu trông giá buốt.

Nhưng bây giờ mặt trời đã lộ ra và căn phòng bừng sáng lên.

Grace lấy tấm khăn phủ ra. Con chim hoàng yến đang bắt đầu cất tiếng

hót.

Những giọt nước mắt hạnh phúc đọng lại trên mi mắt. Ôi anh Polsen

đáng yêu quá! Anh có biết là nàng đã gắn bó với Willa qua chiếc lồng chim
trống trải đó không? Willa, con chim yến đã bay mất rồi. Nhưng nơi đây
sức sống vẫn còn mãnh liệt đến nỗi ta có thể tin tưởng là Willa vẫn còn
sống đâu đây. Polsen đã đi xuống lầu cách đây một lúc. Grace nghe giọng
thuyền trưởng oang oang chào từ biệt và tiếng cửa đóng sầm lại. Nàng đến
bên cửa sổ nhìn xuống và thấy ông ta băng qua đường, túi vải lều mang trên
vai, chiếc mũ hải quân sụp xuống che khuất một bên mắt. Ông ta sải những
bước thật dài, chắc nịch. Grace băn khoăn tự hỏi không hiểu ông ta có ý
định ra đi mà không đợi con tàu đã chất đầy hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.