KHẮC KHOẢI ĐỢI CHỜ - Trang 85

Grace nhìn anh, đôi mắt mở to:
- Anh Polsen ơi, chính là thế đấy! Willa là người vợ cần phải thanh toán,

chứ không phải là người vợ được bảo vệ.

Khi cảnh sát đến đón họ và cho họ biết rằng cảnh sát vẫn chưa xác nhận

được tai nạn đã xảy ra ở đâu. Sự thẩm tra đòi nhiều thời gian. Vật tùy thân
giá trị nhất của nàng là dây đồng hồ bằng vàng và chiếc ngọc bích có nạm
hình gia huy bằng vàng xưa. Không hiểu rằng Grace có biết điều đó không?

- Đây là vật duy nhất mà gia đình Sinclair có nói cho tôi hay. – Grace trả

lời – Họ nghĩ rằng Gustav – người Willa đã chạy trốn theo đã tặng Willa.
Tôi không rõ là ông ta mua ở Stockholm hay không. Có thể đó là bảo vật
của gia đình. Nó xưa lắm, họ nói vậy.

- Vâng. -Cảnh sát nói – Thế thôi!

Trong căn phòng của Willa mọi vật chẳng có gì thay đổi. Chỉ có cảm giác

đợi chờ và trông ngóng là không còn nữa. Grace và Polsen chia tay nhau ở
bậc thềm, đi về phòng. Grace phải gọi điện thoại cho cha nàng, việc nàng
cảm thấy cũng sợ hãi như trên đường đến Uppsala vậy. Nàng cũng phải thu
dọn đồ đạc của Willa, quyết định về đám tang và viết thư cho bạn bè của
Willa.

Khi nàng đi ngủ, chập chờn mơ thấy Willa đang ra sức đẩy Grace khỏi

giường của Gustav đệ tứ và bảo rằng đó là giường của nàng và nàng muốn
quay về lại.

Nàng sởn tóc gáy vì sợ hãi, nàng nhảy ra khỏi giường và trong chiếc áo

ngủ nàng chạy vụt ra khỏi phòng, chạy lên lầu. Nàng đập cửa phòng của
Polsen, thấy cửa không khóa, nàng xô cửa chạy tuột vào căn phòng tối đen.

- Cho em vào với. – Nàng thì thào – Khiếp quá anh ơi.
Cái chăn giường bị hất tung ra, và đôi tay của Polsen ôm ghì lấy Grace,

nàng áp mặt sát vào ngực anh. Giọng anh ấm áp:

- Anh ngủ cũng chẳng được.

- Chỉ có đêm nay Willa lẻ loi một mình. Chúng ta thì không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.