KHẮC KHOẢI ĐỢI CHỜ - Trang 90

- Không ai có thể nghĩ được. – Grace nói thẳng thừng.
Đôi mắt lờ đờ hiếu kỳ kia khẽ chớp:

- Cô không cho là Willa đã tự hủy mình?
- Ôi, không bao giờ! Willa không thuộc loại người như thế! – Nàng bình

tĩnh nhìn Ebba – Cho dù bất cứ ai đã cố gắng làm gì đó đối với nàng chăng
nữa. Tôi đã nói cho cảnh sát biết nàng là hạng người như thế nào rồi. Tôi
sung sướng biết họ đã đến thăm bà. Thật sự tôi đã nghĩ đến sự khôi hài khi
người ta đã nhặt được chiếc khăn quàng bằng da thú của nàng ở trên căn
gác thượng của bà.

Ebba nhíu mày:

- Sao cô lại như thế, cô Grace? Cô có vẻ gây hấn quá đi mất. Tôi chẳng

làm hại Willa.

Grace ngẩng mặt lên:
- Tôi bây giờ gây sự với tất cả mọi người. Willa chết, tôi phẫn nộ hơn là

bị choáng váng. Tôi không hề nghĩ đến bất cứ một lý do tồi tệ nào để đến
nỗi nàng phải chết được. Nhưng tôi sẽ tìm ra vì sao, tôi xin hứa vói bà như
vậy. – Nàng ngừng lại và bỗng khóc òa – Tôi nghĩ một cái gì nơi Willa đã
thấm vào người tôi. Vả lại tôi giống nàng nhiều hơn là tôi tưởng. Có thể đây
là một tiến bộ.

- Vậy thì cô nên cẩn thận đừng đi vào con đường của cô ấy.
- Ồ, tôi sẽ canh chừng không để ai xô tôi rơi xuống hồ đâu. – Grace nói

thẳng – Nếu quả bà muốn ám chỉ điều ấy. Kate đâu?

- Chị ấy đang nằm trên giường. Tôi đã cho chị ấy uống thuốc an thần. Tôi

đến đây sau khi đã nói chuyện với Peter. Anh rất lo âu cho chị ấy.

- Tôi biết. Tôi đến với mấy đứa nhỏ. Tôi lên với chúng đã.
Lũ nhỏ im lặng một cách miễn cưỡng. Ai đã bảo chúng mặc áo len và đội

mũ rồi.

- À, vậy là các cháu đã có áo quần chỉnh tề rồi! – Grace vui vẻ nói –

Chúng ta đi dạo ở Gardet.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.