KHÁCH ĐẾN TỪ NƠI NÀO - Trang 61

Giọng nói của anh hơi nhỏ, giữa tiếng xối nước chảy ào ào, Lạc Hiểu

không nghe rõ: “Cái gì chứ?”

Hàn Thác cười một tiếng: “Không có gì. Vậy em cứ từ từ mà rửa, anh

đây đi ra ngoài. Tối đón em đi ăn.”

Lạc Hiểu cầm khăn lau nhẹ vành chén dĩa, nghe thấy anh tự xưng

‘anh’, có hơi buồn cười. Trong lòng tỉ mẩn tính toán một chút, trên giấy
phép kinh doanh khách sạn có ngày sinh của anh mà, anh lớn hơn cô bốn
tuổi.

Người đàn ông này, thi thoảng lạnh lùng, thi thoảng đáng yêu. Đôi khi

nhạy cảm, đôi khi lại chậm chạp. Mấy ngày trước anh đột nhiên hôn cô,
ngay cả cô cũng không ngờ. Nhưng có lúc ngẫm nghĩ, ngày đầu tiên bọn họ
gặp mặt, anh ở trong sương sớm nhìn vào mắt cô, ánh mắt lại thâm sâu tựa
biển, rồi nhớ đến cũng có một ngày họ gặp nhau hai bên còn trao nụ hôn,
cứ như là chuyện đương nhiên vậy.

Thế nhưng hôm nay, Hàn Thác không đúng hẹn đến ăn cơm cùng cô.

Tuy nhiên, Lạc Hiểu cũng không lo lắng. Căn phòng mới kia rất lớn, suốt
cả buổi chiều cô ở đây quét tước, còn chưa dọn xong một góc nhỏ. Đợi đến
khi cô tất bận đến thắt lưng cũng mỏi nhừ, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, phát
hiện cũng đã bảy tám giờ. Hàn Thác còn chưa đến. Cô lấy di động gọi cho
anh, không có người nghe. Lạc Hiểu cũng chẳng thèm để ý, ném điện thoại
sang bên cạnh, ngồi xuống một đống đồ đạc hỗn độn, gặm một miếng bánh
mì nhỏ, uống nước, bữa tối cũng xong.

Bầu trời Vân Nam tối nhanh hơn trong nội lục nhiều. Khoảnh khắc

hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trải dài, núi như người, nước như mộng.

Lạc Hiểu cúi đầu ăn được một lúc, một thân một mình ở một nơi tịch

mịch thế này, đã trải qua hơn một năm. Nhưng lúc này, cảm giác lại không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.