KHÁCH NỢ - Trang 107

Lấm rối rít đi rửa mặt và vuốt nước lên chỏm tóc đỏ hung

hung. Hàm răng vẩu như chìa dài thêm ra, Lấm mặc cái áo tấc
chồi vàng chóe, còn nguyên cả đầu mấu. Cái quần vải ta của
Lấm, hai ống rộng huếch, cứng cành cạnh. Lấm định mượn đôi
giầy của anh Điềm để diện, nhưng thầy Lấm mắng: “Chớ có mó
đuôi ngựa. Mày lại không biết tính cách thằng Điềm keo cú! Đi lên
chỗ đô hội, kẻ cắp như rươi, mà mất của nó thì gọi là đền mượt. Đi
chân đất thì làm sao? Càng thanh mảnh, càng mát mẻ cái chân. Tao,
tao cứ đi đất hàng đời”. Cho nên, Lấm lại thôi không dám mượn. Và
quả tình với sự quen xưa nay, cũng thấy đi đất là nhẹ nhàng, chả có
khác gì cả.

Chỉnh tề rồi, Lấm đeo lên vai cái tay nải trong đựng nắm cơm.

Xâu khoai thì buộc vào núm đầu vai.

Trời chưa tan sương. Từ làng Lấm đi ra cái ga xép gần nhất,

phải qua hai cánh đồng. Mẹ và cái Hoe đi với Lấm ra tận cổng làng.

Và bây giờ Lấm đã để chân được xuống ga Đầu Cầu.

*

* *

- Vào đây, cháu.

Từ lúc vào đến trong phố, đôi mắt, đôi tai, hai lỗ mũi và cả

mồm dẩu của Lấm cứ trông, cứ nghe, cứ rối rít tang bồng. Người
ta và các thứ xe cộ đi lại nhộn nhịp leng keng cả lên. Bao nhiêu tiếng
động rầm rầm, to bằng mấy họp việc làng, như sắp vỡ chợ, như
trong xóm có đám cháy. Lấm để tinh thần vào tất cả đến nỗi chú
gọi mà cũng chẳng nghe thấy tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.