KHÁCH NỢ - Trang 156

khó trên cái khung cửi, trong bốn lũy tre. Họ ít nói. Trái hẳn với
loài sẻ láu táu, luôn mồm kêu lải nhải.

Bốn trứng đã tới kỳ nở. Những cái mỏ non nớt tự mổ rạn bốn

vỏ trứng để thoát ra. Thế là bốn con chim ri nhỏ vào ánh sáng. Mẹ
chúng nhảy ra cửa, đứng giạng chân, ngó bố của chúng đứng gần
đấy. Bốn con mắt nâu đục nhìn nhau lơ láo.

Bây giờ cái tổ là chiếc giường của đàn bà con mọn. Bừa bãi đầy

những vỏ trứng vỡ, bẩn thỉu như mấy cái tã. Líp nhíp bốn nhách
chim đỏ hỏn. Mụ ri cái càng phờ phạc, đờ đẫn tợn. Anh chồng cũng
ra vẻ lo lắng thay. Song giờ đương là đầu tháng Chạp. Không còn
mưa rớt của tháng Bảy như trận mưa tầm tã hôm xưa nữa. Thời
tiết lạnh, nhưng hanh và khô cứng.

Bốn con ri cũng đã nhớn nhao. Bố mẹ chúng rạc cả người, về

nỗi đi kiếm mồi nuôi con. Chúng lớn dần dần. Cùng với Tết
Nguyên đán, cũng lần lần nghiêng đến với mọi nguời ta.

*

* *

Năm nay, ở Nghĩa Đô, người ta ăn cái Tết Nguyên đán không

vui.

Bởi vì làng có mỗi một nghề làm lĩnh, lụa thì lĩnh, lụa lại ế.

Hàng dệt ra không thể bán đi được. Chẳng có ai mua. Nhiều khung
cửi phải xếp lại. Những guồng tơ bỏ trống. Vắng tiếng lóc cóc
ran rỉ của cái vày tơ. Ngày phiên, không có những bác thợ cửi say
rượu, mặt đỏ gay, đi chệnh choạng trên đường cái làng. Công việc
chẳng có hoặc bao nhiêu dấn vốn đều hết cả, người ta phải quẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.