KHÁCH NỢ - Trang 159

O chuột

Trong nhà, trừ người, chó và mèo làm chúa tể. Chó giữ về mặt

bộ, mặt thủy. Hắn có phận sự chạy nhông khắp chốn, để đánh
hơi, để hỏi han và để mắng những người lạ đi tơ mơ vào trong ngõ.
Có khi cao hứng hắn lội xuống ao, tắm, hoặc nếu có ai cầm hòn
gạch ném vào nước và huýt mấy tiếng còi, hắn cũng động cỡn mà
nhảy tùm xuống. Một đôi bận, sự đùa cợt của hắn cũng được việc.
Ấy là khi hắn bơi ở trong ao để dồn vịt về chuồng. Chó hay lèm
bèm, ủng oẳng, sinh sự nhỏ nhen, nhưng tính tình hắn lại phổi bò,
dễ dãi và thường chóng quên.

Còn mèo rất khác. Mèo lờ đờ và nghiêm nghị tựa một thày giáo

nhà dòng, trên mình có khoác bộ áo thâm. Hắn có cái cốt cách quý
phái và trưởng giả. Lúc nào hắn cũng ra vẻ nghĩ ngợi như sắp
mưu toan một việc gì ghê gớm lắm. Có phải thế chăng, hỡi cái gã
lừ đừ và nghiêm nghị kia? Gã lại càng ra vẻ khó hiểu tợn. Nhưng cái
vỏ ngoài kia chưa thể đủ để nói rõ được bề trong. Biết đâu, mèo ta
không khó chịu như mình tưởng. Mà vốn hắn lại hiền lành cũng
nên?

Hôm nay, tôi kể chuyện một gã mèo kia. Một gã mèo trẻ tuổi. Y

sống lặng lẽ trong nếp nhà ngói cổ kính, giữa một vườn cây rộng,

làng Nghĩa Đô, cùng một sân với bọn chó, bọn gà ri, bọn ngỗng...

Y là một chàng mèo mướp. Giống đó, nhà quê người ta nuôi

nhiều. Cái bộ lông mèo mướp thực là dị kỳ. Nó vừa trắng màu lụa,
vừa xám màu tro, lại vừa đen xỉn. Khắp mình, ba màu ấy trộn lẫn
với nhau, mà trộn rất nhỏ, hòa hợp lại thành một màu đặc biệt như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.