KHÁCH NỢ - Trang 184

Sẩm tối hôm ấy, ông ngoại tôi sai Lặc hun một đống bồ kết

cửa chuồng, chỗ thang gà vẫn leo lên leo xuống. Trong sự tĩnh

mạc âm thầm của một vườn sau, đám khói hoàng hôn sực mùi bồ
kết thơm gây gây ấy làm cho cái khu gà vịt ở có một không khí ảm
đạm như xóm đang nhuốm bệnh thời khí. Thế mà sáng hôm sau,
cũng không ngăn nổi được ba chị gà mái đương xuân nằm chết
chỏng hai cẳng lên trời.

Thật là một sự đời ghê gớm. Tai nạn chỉ bởi có một cuộc thay đổi

thời tiết xoàng. Mụ gà mái mẹ và anh gà ri sợ không dám ở
chuồng nữa. Tối đến, chúng ngủ cao trên bụi tre. Còn ở lại nhà
chỉ có lũ họ nhà ngan, lũ họ nhà vịt - cái tụi ngu dại lúc nào cũng đờ
đẫn mà rất khỏe - và anh gà chọi đứng ngang nhiên trên nóc
chuồng. Dáng hẳn thấy cảnh vật phút chốc bỗng nên quạnh hiu,
anh cũng chán, không hộc mỏ kêu côộc côộc nữa.

*

* *

Chẳng những chỉ vắng vẻ thế mà thôi.

Một sớm kia, con gà chọi không cất tiếng gáy. Hắn đi có cái

dáng lừ đừ, đầu chúc xuống, mà cổ thì hình như nằng nặng. Hôm
nay bác gà chọi giở giời. Loại gà không bao giờ ốm bệnh gì cả, trừ
bệnh dây. Khi hắn lử khử là tất hắn mắc cái bệnh ghê gớm đó.
Hắn bị truyền nhiễm bởi bọn gà chết hôm qua, hôm kia. Chắc
thế. Bởi hắn khỏe cho nên hắn không quỵ ngay. Song cũng khó
lòng mà khỏi được. Nếu có sức khỏe, bệnh chỉ thêm kéo dài. Nhưng
thế nào, một ngày rất gần đây, cũng sẽ được nằm mãi mãi để
nhìn lên trời xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.