KHÁCH NỢ - Trang 187

cắp xén mất túi. Mỗi khi cất bước, đôi chân khụng khiệng đi lối
vòng kiềng lại đu đưa tất cả mình lên. Nom đến chậm.

Cũng bởi cái tính ngu tối, chậm chạp ấy mà vô tình, mụ đã

giết một đứa con của mụ.

Một hôm, cu Lặc đem ngô ra sân cho ngan ăn. Mụ ngan xô đến.

Đàn con cũng tất tả chạy theo, chúng len, đun, tranh nhau trèo vào
chậu ngô. Mẹ chúng đứng ngoài xốc cành cạch từng hột nhỏ một.

Nhưng lũ trẻ leo vào đầy chậu, khiến cho mỏ mụ bị vướng,

không xơi được hạt nào. Tức mình mụ cũng thò một chân vào cái
chậu sành. Rồi mụ bước nốt cả chân kia vào. Thành ra mụ đứng
phè phè giữa chậu, cứ cúi xuống mà xốc, tranh ăn của các con. Một
bàn chân mụ - cái bàn chân có ba ngón trước xòe ra, mạng liền với
nhau - giẫm lên lưng một con nhỏ. Con ngan nhỏ kêu thảm thiết.
Nhưng mụ vẫn chưa biết, vẫn dí chặt chân lên lưng nó mà xốc ngô
như thường. Đến khi mụ dịch chân đi để thò mỏ ăn chỗ khác thì
con ngan khốn nạn kia đã không thể đứng dậy được nữa. Nó gãy
xương lưng.

Ăn no rồi, con mẹ vỗ hai cánh dẫn năm trẻ xuống ao lội chơi.

Mặc thây một con bị trọng thương, cứ việc nằm rụi, kêu khắc
khoải. Mụ lờ tít. Đến chiều, con nhỏ ấy chết. Mụ làm như không
biết rằng có một đứa con mình vừa mới chết. Và cố nhiên là
không phải lỗi ở mụ. Bởi vì vẫn thò ra thụt vào cái cổ, vẫn lúc lắc bộ
đuôi. Những tiếng kíu kíu thốt ra, như vẫn biểu lộ một nỗi vui
sướng vu vơ ngây ngô.

Thế là một con ngan nhỏ chết. Mười hôm sau, hai mống nữa

cũng chết theo. Chúng bơi dưới ao, mò rúc đầu vào ven bờ. Hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.