KHÁCH NỢ - Trang 196

đấy và khía mạnh một cái. Máu đỏ tươi ròng chảy xuống bát. Con
ngan giương mắt ra thở khò khè. Nhưng cái màng trắng ở một
bên mi kéo lên, khép kín đôi mắt ấy lại. Nó giãy giụa mấy cái
mạnh rồi nhuôi ra. Một vật sống từ giã cõi trần...

Mụ ngan đứng cạnh, nhìn vơ vẩn. Mụ nghĩ ngợi chi? Vẫn thở ra

thụt vào cái cổ thản nhiên. Thực mụ chẳng biết người ta đương
xúm lại để làm gì chồng mụ đấy. Giống này không nhớ chi bao
giờ. Một việc qua rồi, được coi tựa như việc chưa có lần nào tới.
Mụ chỉ nhớ rõ ràng khi có hạt ngô đo đỏ, hạt thóc vàng vàng, tàu lá
xanh thì xô đến mà khởi sự ăn.

Mụ chưa bị chết. Mụ chỉ phải xén cụt hai đầu cánh, để từ giờ

cụt hứng bay. Nhưng án của mụ cũng đã được tuyên. Ông ngoại tôi
nói:

- Còn con ngan này thì đến hăm ba, cho nó về chầu ông Công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.