KHÁCH NỢ - Trang 229

- Một tợp thôi, cũng chẳng có đâu.

- Không uống mà!

Lão lại ngứa cổ tu cái cút con, chẳng biết thật là còn hay hết. Lão

bới trong tàn than ra một củ khoai dài ngoằng, quắt queo như cái

ruột gà. Những cái này chỉ là của ăn sương

[3]

. Chắc lúc nãy lão đã

xuống ruộng móc vội vài củ.

Lục toan hỏi toạc vào mặt, rồi mắng cho lão mấy câu. Nhưng

không hiểu sao, Lục đã nhỏm dậy từ lúc nào và đã ngồi thủ thỉ chén
hết hai củ khoai. Lão Nhã gật gù. Cái đầu rập rờn trên bóng lửa,
hiện ra một vẻ lì lầm, kỳ quái. Hai mẩu ria vểnh xoắn nhọn. Ánh lửa
sáng bập bùng, hẩng một bên má hõm sâu hoắm. Lục thủng thẳng
hỏi:

- Ông đi đâu về thế?

Lão ngước lên, tròng mắt lóe như mắt mèo. Cành củi dương tươi

lép bép nổ. Giữa hai cái chẹp mép, lão cười khà khà:

- Chả giấu chú, tớ đi đánh thò lò. Lạy thánh mớ bái, hôm nay

thánh cho ăn lộc. Thôi thì mong sao cho qua thời đói, khỏi thời loạn
này...

Rồi lão bỗng nói to:

- Tao cần gì những thằng giàu. Đứa nào có đứa ấy ăn, chứ đã

đến cái nước vác mặt đi ăn xin thì nhục lắm. Thằng lý Kiền ấy a?
Tao chẳng thèm đến nhà nó. Phải không nào! Tôi không có thì tôi bỏ
đất tôi đi, tôi đi tôi kiếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.