KHÁCH NỢ - Trang 230

Từ nãy, Lục loay hoay tìm một câu đuổi khéo. Đến khi nghe lão

khề khà... tôi đi... tôi kiếm chác... thì thật tình, Lục lại động lòng
thương hại. Lão cứ ba hoa thế, chứ lão ấy còn biết đi đâu, đi đến
đâu chăng nữa cũng chỉ là đi chết chứ chẳng phải đi để sống chỗ
nào. Và Lục buồn bã hỏi:

- Bao giờ ông lên tỉnh? Ông lên Sơn hay ông về dưới làng? Chứ

ông là ông từ giữ đình...

- Tôi ôm lấy cái đình tôi gặm được ư? Làng nước cũng phải tha

cho tôi đi cầu thực chứ.

Rồi ông kể lể:

- Anh buồn lắm, chú Lục ạ. Chú còn có thím ấy làm ăn đỡ

đần, chứ thân phận anh là cái bèo trôi dưới ao. Cái thằng Nhỡ mà
ngày trước năm nào tôi cũng dắt nó sang ăn cỗ ấy. Ngày xưa còn
mẹ nó, tôi còn có... Ngày xưa còn mẹ nó, nó sướng hơn vàng... hơn
vàng...

Than đã vạc. Bàn tay lão lù lù trên ánh đỏ. Cái đầu trĩu xuống,

hai cái sừng khăn tai chó vểnh như sừng trâu. Ngoài sân tối mịt. Vỏ
cút rượu lăn lóc cóc ra ngoài mảnh mâm gỗ. Lão chép miệng, bưng
hai tay lên trán, nói nho nhỏ, xa xôi:

- Ngày xưa, tôi còn có, chú Tư nó cũng nhờ vả tôi nhiều. Bây giờ

chú ấy làm ăn khá giả.

Lục lại bực mình, nói kháy:

- Ông thì có cóc gì bao giờ! Chỉ thấy nói đi mà không thấy đi.

Ông Tư ông ấy không nhìn ông rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.