KHÁCH NỢ - Trang 23

Chị Duyện gặp cái Gái. Nó giơ giỏ lên khoe với u. Cái giỏ đã được

lưng lửng. Trong giỏ, nhái xô nhau kêu oe oé. Con Gái nhe hai hàm
răng cải mả đen xỉn, cười toét. Rồi nó lại lễ mễ vác giỏ xuống một vệ
ao gần đấy. Trong khi mẹ nó tất tả ra miệt đầu đình.

Gái rón rén bước. Nó vạch xem từng ngọn cỏ. Nhưng cây cỏ nước

xanh om, vươn cao ngọn, lòa xòa cứa vào người, khiến nó ngứa ngáy
khó chịu. Mỗi lần vồ được một chú nhái, nó bẻ gẫy hai chân sau, bỏ
tót vào giỏ, nó lại cười tủm một mình. Nó lần theo vệ ao, khuất sau
mấy rặng dứa dại lởm chởm. Đàn nhái nhảy lõm bõm xuống nước.

*

* *

Cuộc bắt nhái trời mưa đã vãn. Ai nấy ra về. Anh Duyện xách

giỏ về trước. Thứ hai đến chị Duyện. Thằng Chân và thằng Cẳng
phải tù trong gầm phản, đương khóc be be. Chị Duyện đưa cái giỏ
nhái của mình cho chồng rồi chạy lại dỡ gạch, lôi hai đứa con trong
gầm phản ra. Chị nựng con cho chúng nín. Anh Duyện ngồi ngẩn
ngơ nhìn hai giỏ nhái. Nét mặt anh đờ đẫn. Có lẽ anh đương tưởng
tượng đến bữa nhắm thú vị chiều nay.

Bỗng chị Duyện nói:

- Này, con Gái chưa về nhỉ? Nhà đi gọi nó xem...

Giọng chị ả dịu lại. Chính anh Duyện cũng không còn tưởng rằng

lúc nãy mình vừa cãi nhau kịch liệt với vợ. Anh đứng dậy, đi ra ngõ.
Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm: “Tiên nhân con ranh, đi đâu thì chết rấp

đấy”. Rồi anh gọi:

- Ới Gái...!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.