KHÁCH NỢ - Trang 233

Một hồi chó sủa, sâu thẳm, xa vời vợi.

*

* *

Lục trở dậy từ lúc còn tối đất. Mắt nhắm mắt mở, Lục tất tả

đi làm buổi cho nhà lý Kiền, như mọi ngày.

Lục rấp cành rong ngõ lại. Cũng không buồn ngó đến lão Nhã

vẫn đương co quắp, khò khò ngáy trong đống lá chuối khô.
Chuyện “mai lên tỉnh” của lão vốn dĩ vẫn là chuyện để đấy rồi.

“Mày ăn hai củ mày chết hai đứa... Mày ăn ba củ mày chết cả

nhà mày... ới thằng liền ông, ới con liền bà kia...”

Tiếng con mụ chua như mẻ đương léo nhéo đầu xóm. Thôi, đích

đêm qua lão Nhã móc trộm khoai của người ta rồi. Đã biết mà. Tức
quá, Lục quay ngay về.

Nghĩ thế nào, Lục lại trở đi.

Trong cánh đồng sương chưa tan, chơi vơi trắng như biển mù.

Những con quạ ở đâu về sớm, đã buông từng tiếng rời rạc, bảng
lảng trên đầu, trước mặt. Nghe chân người lẹt xẹt qua ruộng, Lục
ngẩng lên, thấy một người mặc quần áo nâu đương cung cúc bước
tới. Đấy là người phu lò, hôm nào cũng vào xe gạch ra bến đò.
Thấy Lục, người ấy nói choang choác:

- Tối hôm qua loạn vỡ tỉnh, có biết không?

Lục đứng sững:

- Thế nào cơ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.