KHÁCH NỢ - Trang 57

* *

Đến lúc lái Khế bừng thức dậy, mặt trời đã xế.

Ánh nắng nhạt luồn khe vách thủng, đọng từng miếng nhỏ lỗ

chỗ trên nền đất tối. Lão vươn vai mấy cái. Cùng với tay giơ lên,
miệng lão kêu “Ối giời ơi!” rầm rĩ. Cái thói của lái Khế bao giờ
cũng vậy, vừa vươn vai vừa gọi giời.

Lão ngơ ngác ngó quanh nhà. Lão biết vợ chồng hương Cay chưa

về. Lão ngồi ngẩn, đôi mắt liu diu, bộ suy nghĩ ráo riết.

Lão nhớ rằng nhà này vốn không phải là nhà trây lười với khách

nợ. Đã từng đi đòi nợ cho chủ hàng trăm cửa, lão thuộc từ con chó đá
đầu thôn đầu ngõ, đến cái bát ăn trong nhà. Bởi vì nhà nào gàn
bướng keo cú, lão “đóng đô” cho mấy ngày liền. Tới khi phải lễ
sống mà dâng bạc, lão mới chịu đi. Ừ, đã đành là nhà này không thể
làm gì có tiền trả nợ cụ Bá. Nhưng năm nào chẳng thế, lão vừa tới
cửa, không để nói lôi thôi, mụ vợ vẫn đưa biếu lão ít nhất cũng là
hai hào. Khổ chủ đây không phải là một thứ khổ chủ quen lẩn khách
nợ.

Nhưng năm nay, hẳn hoi là vợ chồng hương Cay định trốn lão

nặc nô này. Họ lẩn đi đâu từ sáng sớm. Đi chợ? Đi chợ tất cũng phải
có lúc về. Đi xa? Ba mươi Tết là hôm nay, ai còn đi khỏi nhà. Vậy
thì vợ chồng nhà nó đi đâu? Mặt trời còn bóng. Rồi mặt trời
nghiêng ra phía trước cửa. Nhà vẫn vắng tanh. Cả cái xóm lẻ ấy
cũng vắng tanh vắng ngắt. Ngoài bờ ao, có tiếng đàn bà nói léo
xéo và tiếng cọ lá dong sàn sạt. Xa xa, những hơi thở vang động của
ngày phiên chợ miên man tới, mơ hồ như có như không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.