KHÁCH NỢ - Trang 67

riêng của nhau. Đồng tiền, phân bạc chia rẽ nhau ra. Bà mẹ đi khâu
vá mướn kiếm ăn. Hai vợ chồng người con cũng làm lấy nuôi
miệng. Không ai phải nhờ lụy ai. Thành thử cả nhà cứ cãi nhau suông.
Phần nhiều, chỉ vì những câu chuyện rất cỏn con. Người ta cãi
nhau cho ầm nhà.

Cứ trông thấy mặt vợ thằng Mí là bà lão Móm đã lộn ruột lên

rồi. Bà ghét nó về cái gì? Đủ thứ. Ví dụ như bà ghét cái áo cánh của
nó mặc. Áo đâu mà áo hồ lơ xanh lè. Chỉ có nhà thổ, chỉ có nhà trò,
mới hồ lơ cái áo chướng mắt như thế. Con này đích là ở hai cái
phường ấy.

Áo đâu mà lại may chẽn vào người, xung quanh gấu tròn xoe,

không xoe không chiết. Thực là dơ dáng. Bà đây đã già đời cầm
kéo, cầm kim, cũng chưa thấy ai mặc cái áo lố lăng như nó mặc. Bà
lão nói bô bô tất cả những ý nghĩ của mình lên đấy chứ. Con vợ nó
tím mặt lại. Thằng chồng nó tái mặt lại. Chúng nó đối lại rằng bà
hủ lậu. Cả đời, bà chưa bước chân qua cái đất Hà Nội, bà biết đâu
những sự tân thời bây giờ. Bà chỉ nói vu vơ. Bà chẳng biết cóc khô gì
hết.

Tức quá, bà lão chửi tế lên một độ. Chúng nó im. Chỉ có chửi là

chúng nó phải câm. Chúng nó sợ miệng bà. Cái miệng móm mém mà
nói loe loe.

*

* *

Một hôm. Đâu sau cái ngày bà Móm tự tử hụt được độ nửa tháng.

Buổi chiều, vợ cả Mí đi làm về, bỗng kêu đau chân. Nguyên từ một
phiên chợ nay chị ả đi đường, giẫm phải cái vỏ hến vỡ. Nó cắm vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.