KHÁCH NỢ - Trang 69

Cũng như mụ mặc kệ cho bà lão dở hơi muốn nói đông nói tây gì thì
nói, tùy sở thích. Nhưng ở chính chỗ đau dưới bàn chân, lại nổi bờ lên
cao vờ vờ. Những đường trăng trắng bò xung quanh miệng. Cái
miệng đỏ hoe, sâu vào, thành một cái lỗ tun hút. Lúc nào cũng nực
lên một mùi thối lặm. Bây giờ nó hóa ra một vết sâu quảng. Bà lão
Móm lại rủa cái vết sâu quảng của nó. Nó tập tễnh đi ra cửa. Nó đã
chán tai nghe chửi, từ bữa nằm giường. Nghe lắm, như nghe hát
hay. Không thấy cảm động và tức tối nữa. Nhưng thực nó đã ngán
cái cảnh nhà này rồi. Bởi vậy, một bữa kia, nó khập khiễng tếch đi
mất.

Khi anh chồng biết vợ mình đi, chắc không bao giờ trở lại nữa,

thì buồn ỉu mặt xuống. Bà lão mừng rơn, bà bảo con:

- Cái ma cái quái nó vào nhà mày đấy. Mày lại còn thương tiếc

nó nỗi gì!

*

* *

Sau ngày vợ đi được vài tháng, anh cả Mí cũng ra đi nốt. Không

phải là đi tìm vợ, mà anh đi làm ăn. Ở làng nước, vào hồi này, cơm
gạo cũng khó kiếm lắm. Vả lại, anh chán và sợ bà mẹ lắm điều
quá. Vợ anh đi rồi không có ai để cãi nhau, bà lão cứ hục hặc với anh.
Cãi nhau đã thành nghiện!

Người ta đồn rằng anh cả Mí đi Sài Goòng, và người ta lại đồn

rằng vợ anh cả Mí đem cái chân sâu quảng vào nằm nhà thương,
người ta cưa cụt ngoéo chân đi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.