KHÁCH NỢ - Trang 79

của chúng tôi một phần lớn tại Hiếu. Vì Hiếu là người hiền lành,
sợ các cô. Anh thường ngăn cản chúng tôi trong các cuộc đấu khẩu.
Mà chúng tôi cũng vì nể Hiếu, nên lắm phen cũng phải nín thít. Ở
xóm có độ bốn năm cô, chúng tôi phải kiêng mặt.

Độ ấy vào khoảng trung tuần tháng Năm, một đêm sáng trăng.

Trừ Hiếu hay đi ngủ sớm, còn chúng tôi bắc ghế ra sân ngồi chơi.
Bỗng lắng nghe tiếng cười đùa từ bờ sông vẳng lại. Căn tò mò ra cửa
nghe ngóng. Một lát Căn hớt hải chạy về, rủ chúng tôi đi chơi. Tôi
hỏi đi đâu. Anh để ngón tay lên ngang miệng làm dấu bí mật và dẫn
chúng tôi ra ngõ, đi về phía bờ sông, chỗ có tiếng cười ban nãy đưa
lại.

Anh bắt ai nấy đều phải yên lặng và theo mệnh lệnh của anh, vì

anh tuyên bố sẽ có một cuộc vui rất lý thú. Chúng tôi ngậm miệng,
kẻ trước người sau đi nương vào bóng những cây trúc mọc sát vệ
đường, về phía bờ sông. Không biết là trò quỷ quái gì, nhưng cũng
cứ đi. Chừng hơn trăm thước đã trông thấy bến Đá. Một dịp cười
giòn tan từ dưới nước hắt lên. Chúng tôi tiến mấy bước nữa, rồi
đứng lại. Trời ơi! Có anh nào đoán được chúng tôi trông thấy những
gì không? Bích, Hiên và tôi đứng ngây người. Căn có vẻ ranh mãnh
leo tót ngay lên một cây khế to, dòm xuống. Trên mặt sông, bốn
cô gái đang tắm, các cô đang đùa với sông. Cho đến hôm nay, trông
mặt hồ Tây này, tôi còn nhớ cảnh ấy như tối hôm qua.

Những thành vai trắng nõn, tóc buông lòa xòa trên mặt nước, gợn

những vòng vàng vì ánh trăng. Tôi tưởng như gặp một lũ hồ ly
trắng phau trong những chuyện thần kì, hay ít nhất cảnh này cũng
phải ở trong mộng. Nhưng nghe tiếng nói thì tôi lại nhớ là gái làng,
và đây, sự thực, sự thực như tôi và các anh. Các cô đùa nghịch tự
nhiên vì không biết có ai nhìn trộm. Cô nọ té nước cô kia, đuổi nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.