KHẢI HOÀN MÔN - Trang 147

Ravic dụi tắt điếu thuốc. Anh nhìn xung quanh. Tất cả những thứ đó có

nghĩa lý gì? Chẳng phải ban nãy anh đã thấy đêm nay êm ả đó sao? Êm ả
như tiếng vỗ cánh của một đàn bồ câu? Phải chôn cất những người thân đã
chết và tiếp tục sống. Thời gian bay qua rất nhanh. Sống sót, đó là điều duy
nhất quan trọng. Rồi nó sẽ đến, cái ngày mà người ta sẽ còn cần đến anh.
Chính vì cái ngày ấy mà anh phải giữ gìn cho bản thân. Ravic gọi người
hầu bàn ra tính tiền.

Ở nhà hàng Schébérazade ánh đèn rất mờ dịu khi anh bước vào. Các

nhạc công Tzigan đang chơi, và gần cạnh giàn nhạc, mấy ngọn đèn chiếu
rọi vào bàn của Jeanne Madou.

Ravic dừng lại ở cửa. Mọi người hầu tiến lại và bố trí một cái bàn cho

anh. Ravic đứng quan sát Jeanne Madou.

- Một vodka ạ? - Người hầu bàn hỏi.

- Ừ. Một bình.

Anh ngồi xuống, rót rượu ra cốc và bắt đầu uống. Anh nóng lòng muốn

thoát cho thật nhanh ra khỏi những ý nghĩ đã ám ảnh anh trước khi vào đây.
Bộ mặt nhăn nhở của quá khứ, cái cười méo mó của tử thần... Một thân thể
vỡ toác ra vì những mảnh đạn đại bác... Một thân thể khác bị ung thư gặm
nhấm. Anh chợt nhận thấy mình ngồi đúng cái bàn anh đã cùng ngồi với
Kate Hegstroem cách đây hai ngày. Bàn bên không có ai ngồi.

Nhưng anh vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Anh có ngồi bàn này hay ngồi bàn

khác thì có gì là quan trọng? Anh không còn có thể làm gì để cứu Kate
Hegstroem. À, hôm vừa rồi Veber có nói gì với anh nhỉ? Tại sao anh lại xúc
động đến thế khi một phẫu thuật không để lại chút hy vọng nào? Anh phải
làm hết cách đi, rồi sau đó đừng nghĩ đến nữa, nếu không, ta sẽ đi đến đâu?
Phải, ta sẽ đi đến đâu? Giọng hát của Jeanne Madou vang vọng đến tai anh.
Kate Hegstroem nói đúng. Giọng hát thật có sức thu hút. Anh cầm bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.