KHẢI HOÀN MÔN - Trang 149

- Đúng.

Chúng ta cũng đã đến cả đây nữa, anh nghĩ. Cách đây nhiều thế kỷ. Cách

đây ba tuần. Cô ấy ngồi với chiếc áo mưa ướt sũng, lòng tràn đầy tuyệt
vọng và tang tóc. Còn bây giờ...

- Salute. - Anh nói.

Một luồng sáng xuyên qua gương mặt Jeanne. Cô không mỉm cười,

nhưng cô bừng sáng lên:

- Đã lâu tôi không được nghe nói Salute.

Ravic uống cạn cốc và ngắm kỹ Jeanne. Đôi mày vòng cung, đôi mắt hơi

cách xa nhau, cái miệng... Tất cả những nét đã cấu tạo thành gương mặt
không rõ nét, không có sức biểu hiện trước kia bây giờ lại cấu tạo nên một
gương mặt đầy ánh sáng và đầy bí ẩn... một gương mặt mà toàn bộ bí quyết
là sự ngây thơ trong sáng, không hề che giấu gì và không hề phô bày gì. Nó
hứa hẹn đủ điều mà cũng không hứa hẹn gì hết. Trước kia mình không nhìn
thấy tất cả những cái đó thì thật là lạ - Ravic nghĩ. Phải chăng là vì tất cả
những gì mà hôm nay mình nhìn thấy được thì trước kia đều bị chìm ngập
dưới một tâm trạng thảng thốt, ngượng ngùng và sợ hãi?

- Ông có thuốc lá không? - Jeanne hỏi.

- Tôi chỉ có Algériennes thôi. Thuốc lá sợi, đen ấy mà... - Anh toan gọi

người hầu bàn thì Jeanne đã nói:

- Không đến nỗi nặng quá đâu. Tôi đã từng hút một điếu vào mỗi buổi tối

nào đấy... trên cầu Alma.

- Tôi có nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.