KHẢI HOÀN MÔN - Trang 156

Ánh đèn trên cửa quán dọi thẳng vào mặt cô. Mái tóc phủ những hạt mưa

nhỏ lấp lánh như kim cương.

- Được. - Anh nói.

Một chiếc taxi đỗ lại. Người lái xe đợi một lát, rồi lại phóng xe đi trong

tiếng máy lọc xọc.

- Mấy hôm rồi tôi đợi ông - Jeanne nói - Ông có biết không?

- Không - Mắt Jeanne long lanh. Đôi mắt ấy sâu thăm thẳm - Tôi nhìn

thấy cô lần này là lần đầu - Anh nói thêm - Cô không phải là người dạo nọ.

- Không phải.

- Và tất cả những gì đã từng xảy ra đều không có thật nữa.

- Không có. Tôi quên rồi.

Ravic cảm thấy hơi thở nhẹ của Jeanne đưa về phía anh, vô hình và mềm

dịu, nhẹ nhàng và đầy tin tưởng. Một sự sống kỳ lạ trong một đêm lạ kỳ.
Máu anh tuần hoàn nhanh hơn, nó sôi sục lên, nhưng đó là một cái gì hơn
cả dục vọng. Đó là cuộc sống nghìn lần bị nguyền rủa và nghìn lần được
chờ đón, đã bao lần mất đi và đã bao lần tìm lại được. Cuộc đời mà chỉ một
giờ trước đây hãy còn là một phong cảnh cằn cỗi, vắng lặng và u buồn mà
nay đã tuôn trào lên như từ ngàn ngọn suối đầy âm thanh vang dội, đem về
cho anh cái phút diễm huyền mà trước đây anh không còn tin là có thể có
được. Anh lại một lần nữa là con người nguyên sơ, bên bờ suối đá, từ làn
sóng nước đứng lên, trong trắng và rực rỡ. Vừa là câu hỏi, vừa là câu trả
lời, anh bay lên, bay mãi lên, và cơn giông bắt đầu hiện lên trong mắt anh.

- Anh giữ lấy em đi. - Jeanne nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.