KHẢI HOÀN MÔN - Trang 182

- Thôi tôi xin, tôi xin - Veber vội ngắt lời - Cốc của anh đây, Ravic. Sao,

cô ấy nghĩ thế nào?

- Cô ấy không đặt câu hỏi nào cả - Ravic nói - Cô ấy nói cô ấy tin ở tôi.

- Anh thấy chưa! - Veber rạng rỡ hẳn lên - Tôi đã nói mà.

- Veber ạ, đã có lần nào một bệnh nhân cảm ơn anh trong khi anh chẳng

làm gì được cho người ta chưa? - Ravic uống cạn cốc.

- Có chứ, nhiều lần.

- Thế anh cảm thấy thế nào?

- Mỗi lần như thế tôi lại thầy nhẹ lòng. Còn anh?

- Tôi thì tôi lại buồn nôn. - Thấy Veber bật cười, Ravic nhắc lại - Vâng,

tôi thấy buồn nôn.

- Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông có được một cảm xúc có tính người. -

Eugénie nói - Tuy tôi không tán thành cách diễn đạt của ông, dĩ nhiên.

- Eugénie ạ - Veber nói - Chị cứ hay quên rằng chị là y tá chứ không phải

là nhà tâm bệnh học. Thế sao, Ravie, vấn đề thế là đã giải quyết xong xuôi
rồi chứ?

- Tạm thời thì thế đấy.

- Tốt quá. Sáng nay cô ấy có nói với cô y tá gác là cô ấy muốn đi

Florence ngay khi có thể ra viện. Đó là một ý rất hay. - Veber vừa nói vừa
xoa xoa hai bàn tay - Các bác sĩ ở Florence sẽ có thể chăm sóc cho cô. Tôi
không muốn các bệnh nhân chết ở đây. Như thế sẽ tổn thương đến uy tín
của bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.