- Thôi tôi xin, tôi xin - Veber vội ngắt lời - Cốc của anh đây, Ravic. Sao,
cô ấy nghĩ thế nào?
- Cô ấy không đặt câu hỏi nào cả - Ravic nói - Cô ấy nói cô ấy tin ở tôi.
- Anh thấy chưa! - Veber rạng rỡ hẳn lên - Tôi đã nói mà.
- Veber ạ, đã có lần nào một bệnh nhân cảm ơn anh trong khi anh chẳng
làm gì được cho người ta chưa? - Ravic uống cạn cốc.
- Có chứ, nhiều lần.
- Thế anh cảm thấy thế nào?
- Mỗi lần như thế tôi lại thầy nhẹ lòng. Còn anh?
- Tôi thì tôi lại buồn nôn. - Thấy Veber bật cười, Ravic nhắc lại - Vâng,
tôi thấy buồn nôn.
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông có được một cảm xúc có tính người. -
Eugénie nói - Tuy tôi không tán thành cách diễn đạt của ông, dĩ nhiên.
- Eugénie ạ - Veber nói - Chị cứ hay quên rằng chị là y tá chứ không phải
là nhà tâm bệnh học. Thế sao, Ravie, vấn đề thế là đã giải quyết xong xuôi
rồi chứ?
- Tạm thời thì thế đấy.
- Tốt quá. Sáng nay cô ấy có nói với cô y tá gác là cô ấy muốn đi
Florence ngay khi có thể ra viện. Đó là một ý rất hay. - Veber vừa nói vừa
xoa xoa hai bàn tay - Các bác sĩ ở Florence sẽ có thể chăm sóc cho cô. Tôi
không muốn các bệnh nhân chết ở đây. Như thế sẽ tổn thương đến uy tín
của bệnh viện.