KHẢI HOÀN MÔN - Trang 184

con bao giờ cũng vẫn tìm được cách thủ tiêu nó đi. Luật với chả luật! Kết
quả duy nhất là mỗi năm có hàng ngàn phụ nữ chết hay trở thành phế nhân.
Cánh cửa lại mở hé ra. Một người đàn ông mặt cạo nham nhở thò đầu ra
hỏi:

- Ông là người của cảnh sát phải không?

- Nếu tôi là người của cảnh sát, sao tôi lại chịu đứng đợi ở đây?

- Ông vào đi.

Người kia dẫn. Ravic đi dọc một dãy hành lang tối om, đến một gian

phòng bày bàn ghế chật ních. Một cái đi-văng đệm mút, nhiều ghế thiếp
vàng, một tấm thảm Aubusson giả, những bức phong cảnh treo trên tường.
Trước cửa sổ có một cái lồng chim, trong có một con chim bạch yến đứng
im không nhúc nhích. Những cái đĩa sứ và những cái tượng nhỏ bằng thạch
cao treo đây đó khắp nơi bổ sung cho cảnh trang trí hỗn tạp này.

Bà Boucher bước vào. Bà ta người to lớn, nhung nhúc những mỡ, mặc

một chiếc áo kimono rộng thùng thình không lấy gì làm sạch lắm. Bà ta phì
nộn một cách quái đản, nhưng mặt lại trơn tru và xinh xắn, nếu không kể
đôi mắt gian xảo lúc nào cũng lấm lét.

- Thưa ông, ông là...? - Bà ta nói rất lễ độ, không ngồi xuống.

Ravic đứng dậy.

- Tôi lên đây vì việc của cô Lucienne Martinet. Bà có phá thai cho cô ta...

- Ông nói chuyện gì lạ thế! - Bà ta trả lời ngay, hết sức điếm tĩnh - Tôi

không hề biết ai là Lucienne Martinet, và tôi không hề làm cái việc phá thai
bao giờ. Một là ông nhầm, hai là đã có ai đánh lừa ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.