KHẢI HOÀN MÔN - Trang 229

- Không. Đây là chuyện khác. Anh không nói cho em biết được. Nhưng

đó là một chuyện không dính dáng gì đến em và anh.

Jeanne vẫn đúng im. Cô nói:

- Được ạ.

- Em hiểu chứ?

- Không. Nhưng anh đã nói ra là tốt rồi.

- Em không giận anh chứ?

Jeanne nhìn anh.

- Trời, ơi Ravic! Em làm sao có thể giận anh được dù có gì xảy ra!

Anh ngẩng đầu lên. Như thể có một bàn tay đè nặng lên tim anh. Jeanne

vừa nói điều đó ra mà không suy nghĩ. Nhưng, không còn có gì có thể làm
cho anh cảm động hơn thế nữa. Anh chỉ nghe loáng thoáng những lời
Jeanne vẫn thường thì thầm trong đêm; anh quên những lời ấy đi ngay từ
khi chút ánh sáng đầu tiên của bình minh lọt vào cửa sổ. Anh biết rằng
những giờ phút mê ly đắm đuối mà Jeanne sống qua trong khi nép vào lòng
anh là những cơn say mê nhất thời. Anh không bao giờ quan tâm đến. Và
giờ đây, lần đầu tiên, như một người phi công lần đầu tiên trông thấy mặt
đất xanh, nâu, vững chắc qua những khoảng hở trong lớp mây trên đó ánh
sáng đang chơi trò ú tim, lần đầu tiên anh tìm thấy ở Jeanne một cái gì hơn
thế. Anh nhìn thấy lòng tận tụy ở phía sau niềm say mê, lòng tin tưởng giản
dị ở phía sau dòng từ ngữ. Anh đã chờ sẵn những ý nghi kỵ, những câu hỏi
dò, một thái độ thiếu thông hiểu; chứ không dự kiến được điều này. Bao giờ
cũng chính những sự việc nhỏ nhặt đưa đến những phát hiện lớn lao.
Những sự việc lớn lao bao gồm quá nhiều cử chỉ thống thiết, và chứa đựng
quá nhiều động cơ nói dối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.